Lúc đến phủ Thừa tướng, trước cửa đã có hơn mười chiếc xe ngựa xa hoa tao nhã. Ninh Đô quyền quý tụ tập, hơn nữa đây là một hôn yến vô cùng tôn quý, đến tham gia tự nhiên đều là nhân vật có mặt mũi của Ninh quốc. Điểm này từ các loại khảm vàng khảm ngọc, gỗ đàn chạm nổi phượng tường long đằng trên xe ngựa sống động như thật có thể nhìn ra.
Thảm đỏ bắt đầu trải ra từ xa trên con phố dài, cánh hoa đào tươi sáng kiều diễm rắc trên mặt đất. Sáu mươi sáu cung nữ thanh tú mặc cẩm y màu hồng phấn cầm lẵng hoa đứng dọc đường, trong gió đều tràn ngập niềm vui cùng với lương duyên.
Văn Đan mở rèm ngọc châu bên cửa sổ ra nhìn vài lần, sau đó lại lặng lẽ nhìn tiểu thư nhà mình, thở dài một hơi rồi nhanh chóng thả xuống.
"Muốn xem thì cứ xem, lén lút làm gì?" Liễu Tùy Khanh liếc xéo nàng một cái, rất là chướng mắt nàng cẩn thận đối đãi với mình như vậy.
"Ta mới không nhìn, đây vốn nên thuộc về tiểu thư! Ta nghe nói Văn Nhân công tử cũng chưa từng thấy qua công chúa, như thế nào hai người lại đột nhiên đem hôn sự đặt ra, nếu lão gia chịu ra mặt nói rõ ràng, việc này đại khái vẫn còn đường xoay chuyển. "Văn Đan một bộ dáng ngây thơ, sợ là không ý thức được tình địch của tiểu thư nhà nàng là thân phận gì.
Liễu Tuỳ Khanh đỡ trán, cảm thấy nha đầu này có đôi khi quả thật ngốc đến đáng yêu. "Công chúa đã gặp qua hắn, một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-phu-nhan-vi-sao-vay/218872/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.