Khâm sai bị thương, mở miệng muốn lễ vật, cứ coi là công khai nhận hối lộ đi nhưng mà người đó thân phận là Nam Bình Quận Vương, nên chẳng ai không nỡ không mang cả...
Những nhà có của trong lòng lo lắng không yên.
Bọn họ không hiểu được Nam Bình Quận Vương rốt cuộc là người thế nào.
Nếu nói cậu ta không phải là viên quan tốt, sao lại biết cải trang đổi phận để tới Tụ Thuỷ này cứu nạn, sai thuộc hạ đi đến lầu xanh để phá án?
Nếu nói cậu ta là viên quan tốt, sao ngoài việc ăn uống chơi bời, thu thập đất đai vườn tược ra, ngày nào cũng lười biếng nằm ườn ra, việc chính sự gì cũng đều không muốn làm?
Nếu nói tính tình cậu ta không tốt, thì tại sao có thể nói chuyện với bọn ăn mày lưu manh, nếu thấy thương còn cho tiền lung tung chứ?
Nếu nói tính tình cậu ta rất tốt, sao lại để Diệp tướng quân bỏ qua luật pháp, tuỳ ý dùng hình phạt đó với cha con Chương huyện lệnh, lưu đày tất cả những người phụ nữ chứ?
Nếu nói cậu ta căm hận bọn xấu, sao lại nhẹ nhàng bỏ qua Bồ sư gia đã từng giúp đỡ Chương huyện lệnh làm điều ác, lại còn giao vị trí quan trọng chứ?
Nếu nói cậu ta lương thiện nhân từ, sao lại dùng cách độc ác đó để xử phạt những người quản gia và bọn tay chân tội khá nhẹ đó?
Cậu ta coi tiền vàng như đất, cậu ta ngang nhiên công khai nhận hối lộ, cậu ta phong lưu háo sắc, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo vợ, nhưng không tiếp nhận bất kỳ người đẹp nào vào nhà. Sự tồn tại của cậu ta là một sự mâu thuẫn khốn kiếp! Là đồ thừa giữa trời và đất! Là một thứ hỗn tạp lộn xộn! Thật khó đoán biết!
Những nhà giàu đều có kinh nghiệm đối phó với quan khâm sai cả, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có thủ đoạn tất có cách hoá giải. Hạ Ngọc Cẩn lại là một tên điên đánh đấm lung tung, cho dù võ công có cao đến thế nào, cũng không thể không có chiêu gì hoá giải được.
Hạ Ngọc Cẩn than thở: “Từ nhỏ cơ thể ta đã yếu ớt, không học hành cũng chả có tài nghệ gì. Ở Thượng Kinh ăn chơi hai mươi năm, lần đầu tiên ra ngoài, lại là được phái đi cứu nạn. Trên đường thấy nạn dân mặt vàng da bủng, thịt cũng không có mà ăn, bánh cũng không có mà ăn, thật đáng thương. Chỉ là ta chưa từng làm những việc thế này bao giờ, học vấn cũng chẳng bao nhiêu, sao hiểu được làm thế nào để cứu nạn chứ? Hải chủ sự bên dưới thấy đường bị ngăn, lương thực vận chuyển không tới mà chẳng nghĩ ra cách gì cả, thật là đồ bỏ đi. Bản vương không còn cách nào, đành phải tìm các người toàn là những người có kinh nghiệm, có khả năng và bản lĩnh, cùng nhau bàn bạc tìm cách cứu nạn, nói không chừng người nhiều thế lớn, có thể nghĩ ra một cách gì hay”.
Cậu ta khiêm tốn cầu xin chỉ giáo, không nói đến một nửa chữ lương thực.
Mọi người cũng không nỡ chủ động khóc lóc, đành phải đưa ra chủ ý của mình.
Mọi người đều uống khá nhiều trà, nên bụng đang sôi ùng ục.
Không ngờ, Hạ Ngọc Cẩn hất tay nghiêm nghị: “Cẩu nô tài! Cũng không biết đường mà nhìn tình hình! Giang Bắc đâu đâu cũng đều không có lương thực, trăm họ đang phải chịu đói! Một người biết lo cho nước cho dân một chút sao nuốt trôi cơm được?! Bản vương muốn đồng cam cộng khổ với người dân Tụ Thuỷ! Trước khi nghĩ ra phương án cứu nạn hay, thì cơm cứ để đó đi!”.
Hồ lão thái gia vội nói: “Quận Vương gia, nhất định không được, đói ảnh hưởng đến cơ thể thì sao ạ?”.
Hạ Ngọc Cẩn dứt khoát: “Ý ta đã quyết”.
Chưởng quỹ tiền quay sang Diệp Chiêu: “Tướng quân, người cũng khuyên Quận Vương đi ạ, Quận Vương không chịu được mất”.
Diệp Chiêu không ngẩng đầu lên nói: “Không sao, ta có nghĩa khí, nhất định sẽ cùng nhịn với phu quân! Dù sao trên đường hành quân, đói ba ngày ba đêm cũng không là gì cả, vẫn cầm đao chém người được”.
My Nương lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: “Tì thiếp không học nhiều, cũng hiểu khi gặp gian nan phải đồng cảm với nỗi đau của người khác. Chỉ không hiểu được cái bọn khốn tâm địa sắt đá, ăn đẫy thịt đẫy cá nhìn nạn dân chịu khổ. Nguyện cùng với Quận Vương gia cầu phúc cho nạn dân, cho đến khi nghĩ ra cách mới thôi”.
Hải chủ sự cũng chắp tay: “Hạ quan bất tài, hạ quan xin tuyệt thực chuộc tội ạ”.
Mọi người nhìn thấy cảnh không muốn sống thế này, há mồm cứng lưỡi lại. Tuy đoán ra ý của cậu ta, nhưng nói không ra nửa câu muốn ăn cơm. Bọn họ thay đổi cách nghĩ, Nam Bình Quận Vương yếu ớt, chắc cũng không chịu đói được bao lâu, vì thế miễn cưỡng gắng chịu, tiếp tục uống trà bàn bạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]