Theo đường thuỷ muốn đến Mạc Bắc phải mất hơn nửa tháng, Liễu Tích Âm đầy bụng oán trách. Trên đường cứ đi ba ngày lại nghỉ hai ngày, hành trình chậm chạp. Giang Bắc lại nằm trên đường đi Mạc Bắc, vì thế Diệp Chiêu ngay từ đầu không ngờ rằng cô ấy đi mười ngày mà vẫn chưa đi qua Giang Bắc, càng không ngờ cô ấy không lựa chọn qua huyện Tần An về nhà, mà lại từ huyện Tụ Thuỷ đi núi Cố Đà để xuất gia.
Diệp Chiêu thấy Hạ Ngọc Cẩn đi rồi, lập tức lén lút mò về phòng, bảo Thu Hoa canh bên ngoài, Thu Thuỷ mài mực, đem đến một đống thơ ca ca phú, sao chép y nguyên, vắt chéo chân, cắn đuôi bút, miễn cưỡng phải làm, tiếp tục viết bức thư xin lỗi thứ ba mươi tư cho em họ.
“Một ngày không gặp, dài như ba thu vậy... là chỉ không gặp bạn bè, là lạnh lẽo như trời mùa thu hay sao nhỉ? Tiêu là thổi tiêu à? Tại sao lại là thái tiêu nhỉ?”. Liễu Tích Âm thích những thứ chữ nghĩa, Diệp Chiêu viết đến nỗi đầu óc sắp nổ tung lên rồi, chỉ hận một điều không thể cho một mồi lửa đốt hết thư phòng đi, cô cầu cứu nhìn về hai nữ thân binh.
Thu Hoa nhìn trời, Thu Thuỷ nhìn đất, hai người con gái mù chữ im lặng không nói, biểu hiện khó coi hơn cả việc đang sống sờ sờ mà chủ nhân bắt bọn họ đi treo cổ vậy.
Diệp Chiêu thở dài, cảm thấy nhớ Hồ Thanh đang ở Thượng Kinh xa xôi vô cùng.
Đông một ít, Tây một ít,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-o-tren-ta-o-duoi/2791448/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.