Xe ngựa đi đường xóc nảy, Long Thiên Tài vì thế mà tỉnh lại. Lọt vào tầm mắt là trần xe màu tối, hắn hơi kinh hãi, vội vàng ngồi dậy nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đang ở trong xe ngựa, mà trước khi ngất đi hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì. Tại sao hắn lại ở đây?
Hắn trầm mặc một lát, cẩn thận dè dặt bò qua, vén màn ra nhìn trộm, trên đường lớn đại quân đi thành hàng lối, áo giáp chỉnh tề bước đi rầm rập, khí thế ngất trời, hắn lập tức há hốc mồm, há miệng lại ngậm miệng, không thể tin nổi: “Thế này cũng đồ sộ quá rồi…”
“Ngươi tỉnh rồi?” Cô tướng quân cưỡi ngựa đến bên cạnh hắn, hỏi như vậy.
Long Thiên Tài ngu ngơ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi đám binh sĩ chút nào: “Ngươi phải đi đánh giặc?”
Cô tướng quân gật đầu.
“Mẹ nó, quá giống thật!” Long Thiên Tài cực kỳ hưng phấn, thần thái sáng láng, “Như thế này còn thật hơn cả chơi game! Thú vị hơn cái trò kịch cổ trang buồn chán của ngươi đó, tốt lắm, cảnh quay này còn làm tốt hơn cả Hollywood!”
“…” Cô tướng quân trầm mặc quen rồi.
“Này, có quân địch chứ?” Long Thiên Tài tiếp tục hưng phấn: “Có lợi hại không?”
Cô tướng quân nói: “Dân tộc du mục lúc nào cũng hung hãn.”
“Hừ, hung hãn thì làm được gì,” Long Thiên Tài nói thầm, “Ngươi phái người mang lửa đốt sạch thảo nguyên của bọn họ, thì có mà đánh bằng niềm tin! Ngựa này trâu này dê này con nào chả ăn cỏ, bọn họ có sống được không đều là vấn đề.”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-nhi-dinh-tru/1353290/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.