Sau khi biết tính mệnh mình coi như an toàn, rốt cuộc Long Thiên Tài có thể thả lỏng thần kinh căng thẳng mấy hôm nay, sinh hoạt thảnh thơi không gì bằng. Nhưng vài ngày trôi qua, hắn bắt đầu khó chịu, bứt rứt chân tay.
Hắn là người cực kỳ thức thời, vẫn luôn chơi trò diễn kịch cổ trang, sắm vai Vương gia quần áo tới thì đưa tay cơm nước tới thì há mồm. Thế nhưng sống như thế không có gì làm thì hắn phát bệnh mất. Vì vậy, sau bữa điểm tâm hôm nay, hắn nhìn Cô tướng quân trầm mặc không nói gì phía đối diện, tự hỏi một lát mới chậm rãi dịch tới, cười gượng: “Này Cô bác… e hèm, Cô tướng quân, ta có thể thương lượng với ngươi chút chuyện được không?”
Tay cầm chén trà của Cô tướng quân dừng lại một chút, mấy ngày nay trừ khi y mở miệng trước, không thì vương gia cũng không thèm để ý tới, chủ động mở miệng nói chuyện như hôm nay thì thật là hiếm thấy.
Đối với việc này y rất thỏa mãn, gật đầu: “Cứ nói đừng ngại”.
“Chính là thế này, ngươi muốn chơi trò cổ trang với ta, ta không có ý kiến, ta chỉ muốn biết phạm vi trò chơi chỉ có gian phòng này hay tính cả bên ngoài? Đừng hiểu lầm, không phải ta muốn chạy trốn, ha hả…” Long Thiên Tài cười lấy lòng, cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt y, thấy y không phản ứng gì liền tiếp tục nói: “Ngươi xem, ở đây không có TV, máy vi tính điện thoại di động các loại, như vậy qua ngày có chút khó khăn. Ngươi cũng biết ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-nhi-dinh-tru/1353289/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.