Thời điểm bước ra cửa, Hàn Hữu Trung đuổi theo: "Đợi đã...... dược này dùng như thế nào?" Trần Tắc Minh dừng lại cước bộ: "Mỗi ngày ba lượt, mỗi lần một viên dùng với nước lạnh." Hàn Hữu Trung rõ ràng nghe được, lại không rời đi, chỉ đứng lặng tại chỗ nhìn y, mái tóc hoa râm không còn được chải chuốt ngay ngắn chỉnh tề như trước mà lòa xòa phất phơ trong gió. Trần Tắc Minh cảm thấy được ánh mắt kia khác thường, lại chỉ là liếc mắt nhìn lão: "Hàn công công còn có việc?" Hàn Hữu Trung cúi thấp lưng lui trở về, cũng không trả lời, lại càng không đáp tạ. Vệ sĩ bên cạnh nói: "Lão nhân này thật vô lễ !" Trần Tắc Minh lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng dáng kia đã bắt đầu già nua, mặc dù y hơi mơ hồ bộ dáng của Hàn Hữu Trung trước kia, nhưng y lại nhớ rõ ràng khi Hàn công công đến nhà tuyên chỉ là thần khí hiện ra ngời ngời đến mức làm người khác có hơi chán ghét. Nhưng mà người trước mắt này lại không phải. Sau một lúc lâu y mới nói: "Kỳ thật người này còn thực tham tài...... Nhưng thật sự là...... trung thành ngoài dự đoán mọi người." Một vị thiếu niên vệ sĩ khác vẻ mặt lạnh lùng tiến lên một bước, muốn nói lại thôi. Trần Tắc Minh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Làm sao vậy, Độc Cô?" Thiếu niên được gọi là Độc Cô suy nghĩ một chút mới nói: "Dược là do ta tìm, hạ như thế nào cũng là Đỗ đại nhân ra chủ ý, nhưng vừa rồi đại nhân vì cái gì muốn nói như vậy?" Thiếu niên này là tám năm trước được Trần Tắc Minh nhặt được trong núi hoang, nuôi từ nhỏ đến lớn, nói là thị vệ bên người kỳ thật là tình như phụ tử. Kẻ này danh gọi Độc Cô Hàng, tính tình lạnh lùng, không giống như người đương thời giờ khắc này sớm nên gọi Trần Tắc Minh là vương gia, mà cố tình xưng hô vẫn giống như trước "Đại nhân", Trần Tắc Minh biết hắn tính tình cổ quái nên cũng không so đo. Trần Tắc Minh mỉm cười: "Ngươi là thân tín của ta, ngươi tìm hay ta tìm có gì bất đồng? Huống hồ...... thời điểm Đỗ đại nhân dùng cũng đã cùng ta thương nghị qua." Độc Cô Hàng cúi đầu nhưng vẫn cố chấp nói: "Nhưng cách nói này tổn hại uy danh của đại nhân." Hắn đã chứng kiến vô số lần Trần Tắc Minh tung hoành trên chiến trường bất khả chiến bại, toàn tâm thần phục sớm xem y như vị thần đặt trong lòng, cho dù là tự bản thân Trần Tắc Minh muốn vấy bẩn danh dự của mình cũng không thể dễ dàng tha thứ. Trần Tắc Minh biết Độc Cô xem trọng mình mới có so đo kỳ quái như vậy, cảm thán rất nhiều lại nhịn không được buồn cười. Đứa nhỏ này tuy rằng kiếm pháp kỵ xạ khó có địch thủ, nhưng xoay sở trong cục diện chính trị vẫn còn quá ngây thơ rồi. Trầm ngâm một lát mới nói: "Cho dù ta đây không nói như vậy cũng không có gì khác biệt." Y đối với hài tử này luôn có chút sủng nịch, đau lòng hắn thuở nhỏ cơ khổ, huống hồ loại nguyên nhân sự tình không quanh minh chính đại này cũng không đáng nhắc lại. Nếu không phải mới vừa rồi tức giận đến cùng cực, vốn không nên lấy ra nói. Giờ phút này tuy rằng y cũng không hối hận, nhưng loại sự tình hại người hại mình này cũng khiến tâm tình y tuyệt đối không thể gọi là khoái trá. Độc Cô Hàng nhất quán lạnh lùng trên mặt lộ ra đôi chút tiếu ý, hiển nhiên rất là cao hứng. Có giải dược, thân thể Tiêu Định liền không còn trở ngại, lại tiếp qua một trận thì dần dần khỏe lại. Sau khi Trần Tắc Minh biết được tin tức, chỉ là phái người đi truyền lời cho Hàn Hữu Trung. Nguyên nói là -- nếu ngươi muốn hai người đều sinh hoạt tốt một chút thì sau này trước mặt người khác không cần lại xưng hô một người đã bị biếm thành thứ dân là vạn tuế. Sứ giả đến truyền lời đương nhiên cũng không tất yếu e dè người đã bị biếm thành thứ dân. Tiêu Định lười nhác tựa vào đầu giường nhắm mắt nghe, tựa hồ sự tình này không liên quan đến mình, cũng nhìn không ra hỉ nộ. Hàn Hữu Trung trơ mặt mà nghe lại càng không trả lời, xưa nay đều là lão giáo huấn kẻ khác, nay thất thế thì ngay cả tiểu binh đều leo lên đầu lão, càng nghe lòng càng thêm tràn đầy phẫn hận. Cho đến lúc người tới đã rời đi, Hàn Hữu Trung dậm chân đem Trần Đổ dưới cửu tuyền mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Chỉ hận ông không biết cách dạy con, dưỡng ra phản thần tặc tử không biết tốt xấu như vậy. Đợi mắng xong một hồi, trong lòng nghĩ lại, chính ngươi lúc đó chẳng phải trái hô một tiếng vạn tuế phải gọi một tiếng vạn tuế sao, như thế nào không sợ chém đầu. Mà bên kia, Trần Tắc Minh rất nhanh đem người này cùng việc này che chắn hết thảy. Những sự tình cần Trần Tắc Minh ứng phó thật sự nhiều lắm, tỷ như nói tân quân khi đối mặt quần thần lại ngây ngốc rụt rè thật sự ngoài dự kiến của y, quả là khiến cho y có loại phiền muộn bản thân ra quyết sách sai lầm. Tỷ như nói điện tiền tư Phác Hàn thủy chung bất mãn y đem điện tiền tư một lần nữa thu về dưới trướng nên nhiều lần nháo sự. Tỷ như nói trong triều cũng không thiếu cựu thần âm thầm mắng mình lòng muông dạ thú vong ân phụ nghĩa -- đương nhiên y có thể xem như không có nghe thấy. Còn tỷ như nói...... Dương Như Khâm cư nhiên trở lại. Năm năm trước, Lại Bộ Thị Lang Dương Như Khâm đột nhiên cáo ốm thỉnh cầu trước tiên từ quan. Nói là bị bệnh nhưng người này cả ngày rõ ràng vui vẻ, không ai nhìn ra hắn bị chứng bệnh nghiêm trọng gì, Tiêu Định xuất phát từ quan tâm, phái thái y đi quý phủ của hắn xem mạch, cũng bị hắn khéo léo xin miễn. Nguyên do là những đề nghị của hắn bị Tiêu Định dứt khoát phủ quyết, ai cũng không nghĩ tới phát triển về sau cư nhiên sẽ là -- Lại Bộ Thị Lang treo ấn ra đi không từ giã. Triều đình nhâm mệnh bị khinh mạn như vậy thật đúng là lần đầu từ khi khai triều tới nay. Tiêu Định cho dù sủng tín người này cũng nhịn không được giận tím mặt, nhưng sau khi nổi giận một trận lại cũng không truy cứu nữa. Hành động như vậy đối với hoàng đế nguyên bản nổi tiếng nghiêm khắc mà nói thật sự là rất khiến người kinh ngạc. Trong lúc nhất thời mọi lời đồn đại xôn xao lên đều nói nguyên nhân sự tình này không ngoài là xem tại Dương gia lịch đại trung lương, đặc biệt dựa trên mặt mũi Dương Lương hi sinh vì nước. Nhưng còn có loại lời đồn thâm thúy là năm đó Dương Như Khâm lĩnh lệnh khuyên Trần tướng quân rời núi cứu giá, từng cầu một kim bài miễn tử. Kim bài kia cuối cùng cư nhiên liền dùng vào tình huống này. Từ lúc dâng tấu chương đến khi người rời đi, sau một tháng ồn ào oanh động, chuyện Dương Như Khâm từ quan khó tránh trở thành kỳ văn dật sự [truyền kỳ] tối oanh động kinh thành nhất đương thời. Tư thái tiêu sái cùng hành vi hoang đường này đều trở thành tiêu chí mà những thiếu niên kinh đô lúc ấy nhiệt liệt noi theo. Kỳ thật sau chuyện này, Trần Tắc Minh từng gặp Dương Như Khâm một lần. Lúc ấy Dương Như Khâm đang ngồi trên đầu thuyền hoa khôi Tần Hoài, áo tơi trong mưa thả câu. Trong mưa bụi giăng giăng, một chiếc thuyền cô độc trôi lững lờ thật là thích ý. Nhưng này dạng thích ý của hắn lại có thể không mang nửa điểm đạm bạc. Vừa vặn được Trần Tắc Minh bao trọn chi tiêu cả ngày, cũng đổi được Dương Như Khâm thuận tay vái chào. Trần Tắc Minh hỏi nếu là hôm nay không gặp được mình thì làm sao, Dương Như Khâm cười nói, cũng đành phải vẽ thật nhiều tranh thôi. Hiểu biết của Trần Tắc Minh đối với thi họa chỉ là phổ thông bình thường, tuy nhiên cũng biết ở kinh thành bấy giờ văn chương thi họa của Dương Như Khâm đã là giá trị ngàn vàng. Vạn tuế đều khen không dứt miệng tự nhiên thực đáng giá. Bất quá y không nghĩ tới sở thích của Dương Như Khâm lại là sinh hoạt như vậy, thật có hơi ngoài sức tưởng tượng. Nhưng người không màng danh lợi quan trường, một lòng muốn làm nhàn vân dã hạc, Dương Như Khâm đã trở lại. Đương nhiên y biết hắn vì cái gì đến, nhưng bởi vì biết rõ mới cảm thấy đau đầu. Y đã kiến qua sự thông minh của Dương Như Khâm, luận lên chiến trường giết địch thì quả thật mình không hề thua kém ai, nhưng luận trí mưu tính kế, chính mình lại như thế nào cũng không bằng tiểu bối này. Nghĩ đến tình cảnh lúc trước trước trận đoạt địch thủ, Trần Tắc Minh biết rõ một người như vậy nếu đứng bên trận doanh đối địch sẽ trở thành một uy hiếp lớn như thế nào, đó tất nhiên là một sự tình khiến người khó an. Nhưng mà khó xử ở chỗ, Trần Tắc Minh cũng không muốn giết hắn, hắn với y xem như có ân. Nhưng không giết thì hậu hoạn vô cùng. Trần Tắc Minh đã đứng trên vạn người lại đột nhiên phát giác mưu phản nguyên lai cũng không phải sự kiện thoải mái, một vị trí muốn ngồi vững vàng tất nhiên xây trên máu của hằng hà sa số người. Nhưng mà sau khi tắm máu nhiều người như vậy tâm mình còn có thể an bình sao? Trần Tắc Minh rơi vào trong hai vấn đề nan giải khó thể lựa chọn. Sau đó, y lại đột nhiên nghe nói Tiêu Định bắt đầu tin Phật . Phế đế Tiêu Định lãnh huyết vô tình đầy tay máu tươi, đầy người sát lục mà y hận thấu xương đã dâng cho tân đế một bản tấu chương, tự xưng trước cầu Nại Hà bồi hồi một phen trở về nhân thế thì đột nhiên đối nhân sinh có cảm ngộ mới, tự biết nghiệp chướng nặng nề, sinh thời muốn tận lực chuộc tội, thỉnh cầu Thánh Thượng ban cho hắn kinh Phật để ngày đêm tụng vịnh, hi vọng người chết được an bình. Cầm lấy phần tấu chương kia, lưu loát cả bản tấu dài đều là từ ngữ tình chân ý thiết, nhìn ra được là nét chữ Tiêu Định nhưng nội dung lại khiến y có cảm giác đang nằm mơ. Sau một lúc lâu Trần Tắc Minh không biết nên khóc hay cười, rồi lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ mình thật sự nên ngay trên mặt kẻ vô liêm sỉ nọ tát cho một phát mới phải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]