Ngày đó, thánh chỉ hạ xuống, bãi miễn toàn bộ chức vụ của Trần Tắc Minh, thu hồi Danh hiệu "An quốc công" của Trần Đổ cùng tòa đại trạch được ban, cả nhà bị sung quân đi nguyên quán Ninh Nam.
Nguyên bản hắn muốn đem y sung quân một vùng đất thật xa để y nếm chút khổ sở, nhưng mà chung quy không thành do Dương Như Khâm, Ngô Quá kể cả các chư vị đại thần đều cố gắng tranh thủ.
Trên điện, hoàng đế nhìn Dương Như Khâm dai dẳng không buông càng thêm tức giận, thế mới biết chuyện sung quân kỳ thật cho Dương Như Khâm làm, nhưng chính mình đã minh xác tỏ thái độ, lại không thể trước mặt mọi người đổi ý, vì thế nửa là châm chọc nói: "Không bằng dứt khoát sung quân đến quý phủ của khanh?" Lời này là trong bọc giấu kim, mọi người nghe được đều biến sắc, Dương Như Khâm lại bất động thanh sắc tránh đi đề tài này, chỉ là nói có sách, mách có chứng khuyên can.
Hắn nguyên bản miệng lưỡi lợi hại nhất, lại tâm tư mau lẹ, một phen nói một hồi đã nhiễu được mọi người đầu óc choáng váng, người người tán đồng.
Hoàng đế thấy tình trạng quần thần như thế, cuối cùng dựa vào lý do Trần Đổ lớn tuổi thể nhược, miễn cưỡng sửa chữa ý chỉ. Cứ như vậy, chung quy chưa hết giận, hoàng đế đề bút tại cuối cùng chưa nguôi hận bỏ thêm một câu.
-- Vào ngày đại xá toàn quốc, cũng không được đặc xá.
Viết xong lại thấy chần chờ, châm chước một lát, cuối cùng mới nhẫn tâm gác bút.
Một ngày mùa thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lenh/1150603/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.