Giờ phút này đã tới gần cuối mùa thu, gió đêm phơ phất thổi trên thân người không che hết lạnh giá, Trần Tắc Minh khép chặt lại y phục trên người. Bên tai vang lên âm thanh như tiếng khóc nỉ non, xoay người nhìn lại thì phía sau không có một bóng người, chỉ thấy gió thu cuộn lên lá vàng rơi, trong lặng lẽ y do dự bước đi.
Trần Tắc Minh chăm chú nhìn hai bên tường cung bị bóng đêm nhuộm thành nâu sẫm, con đường này y đã đi qua rất nhiều lần, phía sau bức tường kia vốn có người yêu cùng quân chủ của y, giờ phút này lại đều không còn tồn tại nữa.
Dương Như Khâm thấy y dừng bước cũng xoay người lại, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thái giám xách đèn lồng phía trước thấy thế cũng đứng lại.
Trần Tắc Minh thấp giọng nói: "Lại là mùa thu ......"
Dương Như Khâm nghi hoặc nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy bóng tối bao trùm trên lối đi, không hề nhìn thấy thứ gì khác.
Trần Tắc Minh nhìn hắn, vẻ mặt kia lại dường như đang nhìn một người khác: "...... lần cuối cùng Dương Lương xuất binh là vào lúc đầu thu, hắn từng nói qua......" Dương Như Khâm khó hiểu nhìn y, không biết vì sao dưới ngọn đèn mờ nhạt mỏng manh, cái dạng này của hắn đặc biệt giống Dương Lương.
...... Có lẽ là hi vọng tương lai một ngày nào đó, trước khi sự tình đi vào tuyệt cảnh có thể có một lối rẽ, mỗi người đều có thể chu toàn một đường sống......
Khi Dương Lương nói lời này mang theo thần tình lưỡng lự cùng thương tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lenh/1150602/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.