Sở thích của hoàng đế cùng thường nhân bất đồng rất lớn, trương nỏ từng giết Dương Lương kia bị hắn treo ở trên bàn không nói, thậm chí gọi công tượng cố ý chế tác mũi tên bằng ngọc phối xứng với nó, lẻ loi cắm ở bao tên cùng Thiết Nỏ kia treo chung một chỗ. Khi Trần Tắc Minh nhìn thấy cảm giác có chút mờ mịt, mặc dù là vì cảnh giác bản thân mình không quên cừu hận, người bình thường tựa hồ cũng sẽ không làm như vậy đi.
Y chưa từng minh bạch ý tưởng của người này.
Hoàng đế kế tiếp phong tước vị cho y, lại thưởng tân phủ đệ, cũng thường xuyên mang y theo bên người, cơ hồ có ý muốn chiêu cáo thiên hạ sự sủng ái này, vì thế người đến Trần phủ tặng lễ càng thêm nối liền không dứt.
Có đôi khi, hoàng đế hưng trí lên cũng sẽ yêu cầu y ngủ lại trong cung, Trần Tắc Minh yên lặng phục tùng. Y là thần tử, đã được trọng dụng sủng tín như vậy, y còn có thể hi vọng người kia như thế nào đâu? Giữ lấy thân thể y, có lẽ cũng là cái giá phải trả duy nhất.
Y lên chức rất nhanh chóng, vì thế lời đồn về y cũng phá lệ nhiều, sau khi nghe nhiều lâu dần y đã có thể bình tĩnh đối mặt. Nhưng lúc nghe đến từ sủng thần này, y vẫn là nhịn không được chột dạ, tựa hồ bị người cầm một cây thương đâm trúng trái tim y đau đớn bất kham. Cũng chỉ có thể cười khổ, âm thầm nghĩ chính mình còn chưa tu hành đến nơi đến chốn.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lenh/1150583/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.