Cửa trấn Đông Doanh nằm ở điểm cực tây trên bản đồ của Đại Yến, cả trấn chỉ có một con đường cắt ngang hai bên đông tây, nhân khẩu chưa đến năm trăm người, nếu đứng trên đỉnh núi Quan Nhân cách đó năm mươi dặm nhìn xuống, thì nó chỉ to hơn hạt vừng hoặc bằng hạt đậu xanh là cùng, nhưng điều thần kỳ là vùng đất chỉ to hơn hạt vừng hoặc bằng hạt đậu xanh ấy cũng lại chiếm một vị trí cực nhỏ trên bản đồ Đại Yến, đó là vì trên núi Quan Nhân cách phía đông trấn năm mươi dặm có một mỏ vàng siêu lớn.
Hoắc Thời Anh ở trong một căn nhà tứ hợp viện trong cửa trấn Đông Doanh, ba gian được đắp bằng bùn, trong sân có một cái giếng nước, và cái giếng này chính là thứ đáng tiền nhất trong căn nhà của nàng, vì toàn bộ cửa trấn Đông Doanh chỉ có hai cái giếng, một cái nằm ở phía đông trấn, cái còn lại nằm trong sân nhà Hoắc Thời Anh, từ ba năm trước Hoắc Chân đã phái người tới đây đắp nhà đào giếng sẵn cho con gái, nên loáng cái nàng đã một bước trở thành phú hộ giàu nhất cái cửa trấn Đông Doanh này.
Cách thị trấn phía xa xa chính là vùng sa mạc rộng lớn, nơi đây một năm bốn mùa gần như không nhìn thấy màu xanh, sáng sớm tháng Ba đang lúc ngày xuân mà trên mái hiên băng còn đóng thành cột, Hoắc Thời Anh nằm trên giường, lắng nghe âm thanh sột sà sột soạt ở căn phòng phía đông, một lúc sau cánh cửa mở ra, một loạt những tiếng bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lay-chong-nhieu-luong-tam-nhat/1033892/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.