Tâm trạng của Hoắc Chân không tốt lắm, lúc Hoắc Thời Anh vội vã trở về phủ hai cha con gặp nhau ở trước sân, chỉ có một mình ông đứng ở chính giữa đại sảnh rộng thênh thang trống không, có lẽ lúc tối muộn nhận được tin, ông đã cho mọi người lui ra hết, một mình ngồi chờ ở đây đến khuya, khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Thời Anh, giống như cuối cùng đã gặp được một người có thể bộc lộ hết nhưng bi thương và phẫn uất trong lòng, ông thốt lên: “Sợ là Bùi Thế Lâm bắt buộc phải chết rồi.”
Lúc ông nghiến răng nghiến lợi nói đến bốn chữ “bắt buộc phải chết”, hai hốc mắt cũng lập tức vằn đỏ.
Hoắc Chân không ăn không uống nhốt mình trong thư phòng từ sáng đến tối mãi không chịu ra, Hoắc Thời Anh chưa bao giờ thấy Hoắc Chân như vậy, nàng hiểu cha mình, ông là người kiên cường mạnh mẽ, không e ngại chuyện đấu tranh hay công kích, trên người ông luôn mang theo một luồng sức mạnh tràn đầy khác hẳn với người thường, càng có áp lực Hoắc Chân lại càng hưng phấn, tình trạng ông như thế này thì có nghĩa là ông thật sự bó tay hết cách, chỉ có thể nén đau trơ mắt nhìn kết cục đẫm máu sắp sửa xảy ra mà thôi.
Năm ngày sau Bùi Thế Lâm bị áp giải về kinh, sau đó lập tức bị tống vào Đại Lý tự, do ba ty là bộ Hình, Đại Lý tự và Đô Sát viện thẩm tra, cũng trong ngày hôm đó, sau khi Hoắc Thời Anh rời cung đã tìm đến một con hẻm nhỏ nằm ở phía đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lay-chong-nhieu-luong-tam-nhat/1033879/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.