Ngày hôm đó, Hoắc Thời Anh và Tưởng Nguyệt Đồng trốn thoát khỏi đám người hoàng hậu phái tới truy bắt và chặn đường, tình cảnh náo loạn gà bay chó sủa, sung sướng phấn khích chạy ra khỏi hoàng cung, nhiều năm sau khi Hoắc Thời Anh nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, tự nàng cũng cảm thấy bản thân của lúc đó ít nhiều gì vẫn còn chút trẻ người non dạ, thiếu mất sự trầm ổn nhưng cũng vì thế nên dễ dàng cảm thấy vui vẻ, đương nhiên cũng rất dễ dàng rung động, mà đó lại là một mùa hè nóng nực khiến người ta bồn chồn bất an.
Trong cuộc đời của mỗi con người đều sẽ có một, hai đoạn ký ức cực kỳ quan trọng, nó sẽ đồng hành xuyên suốt dòng sông ký ức của người đó, đi cùng người đó đến tận cuối đời, khiến người đó không bao giờ quên được, Hoắc Thời Anh của sau này mỗi khi có thời gian sắp xếp lại ký ức của bản thân, nàng đều phát hiện ra mình không nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên mình quang minh chính đại bước chân vào điện Kim Loan nhận thụ phong cho lắm, thậm chí ngay cả gió cát và mùa đông lạnh tê tái vùng Tây Bắc bên nàng suốt những năm tháng thơ ấu lẫn niên thiếu, mà nàng cứ ngỡ là sẽ khắc cốt ghi tâm, cuối cùng lại ngày một phai nhạt theo thời gian, nhưng duy chỉ có khung cảnh ngày hôm đó, cho dù đã qua bao nhiêu năm nàng vẫn nhớ rõ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Đó là một ngày nắng rực rỡ, đáng lẽ sẽ là một ngày đẹp trời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lay-chong-nhieu-luong-tam-nhat/1033878/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.