Hoắc Thời Anh và Hoắc Chân vội vàng ra khỏi thư phòng, trong đầu Hoắc Thời Anh vẫn còn đang mải nghĩ đến những lời Hoắc Chân vừa nói, vốn dĩ nàng cứ tưởng Hoắc Chân gọi mình đến để nói về chuyện tối nay vào cung tham dự yến tiệc, ai ngờ ông chẳng hề đả động gì đến, ngược lại còn nhảy từ hết chuyện nọ sang chuyện kia, đặc biệt là chuyện của Nguyệt nương, giờ mang ra nói có phần hơi đột ngột, lúc ấy Hoắc Thời Anh chẳng hiểu gì, mãi đến rất lâu sau này nàng mới từ từ ngộ ra, kỳ thật con người nàng rất giống Hoắc Chân, trong lòng không bao giờ lấn cấn những chuyện vụn vặt, sau khi nhìn bao quát toàn cục xong thường thích đối diện với những vấn đề cơ bản cốt lõi hơn, sau khi Hoắc Chân hồi phủ, mỗi một việc ông làm, mỗi một lời ông nói ngày hôm nay, tất cả chẳng qua là muốn xây dựng một mái nhà cho Hoắc Thời Anh, một mái nhà có thể níu chân nàng lại.
Ra khỏi thư phòng Hoắc Thời Anh nhìn thấy Tiểu Lục đang đứng dưới bậc tam cấp, thấy nàng bước ra vẻ mặt thằng bé trở nên lo lắng, Hoắc Thời Anh đi tụt lại sau mấy bước, dừng lại hỏi nó: “Làm sao vậy?”.
Tiểu Lục khổ sở tuôn một lèo: “Tiểu nhân đúng là làm việc chẳng ra làm sao, người được sai đi về bẩm lại rằng, Tiêu Các lão nói sau này cô không cần đến đó nữa.”
Hoắc Thời Anh cau mày, hỏi lại: “Nguyên văn câu đó thế nào?”.
“Người được sai đi về bẩm lại rằng, Tiêu Các lão không hề tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lay-chong-nhieu-luong-tam-nhat/1033863/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.