Con người Hoắc Chân lưu manh khỏi bàn, đôi lúc làm việc có chút không đáng tin, nhưng cũng không phải là người không biết nể mặt người khác, Hoắc Thời Anh biết thật ra ông đã say rồi, nhưng ở dưới mặt bàn, chân vững, tay chắc, mặt không đổi sắc, hô hấp ổn định, dẫn theo già trẻ lớn bé vợ con thê thiếp ra tiếp chỉ. 
Vì mang khẩu dụ của thái hậu tới, nên không cần phải bày hương án hay ăn mặc trang trọng đúng quy tắc, tiểu thái giám đứng ở giữa phòng khách chuyển lời xong, cả nhà lớn bé dập đầu tạ ơn là hết chuyện. 
Nội dung của ý chỉ rất đơn giản, chỉ có hai câu: “Sau giờ Tuất ngày mai hậu cung thiết yến, đến lúc đó mời Thập nhất quận chúa của Dụ vương phủ tới tham gia.” 
Thập nhất quận chúa của Dụ vương phủ, không phải là Hoắc Thời Anh sao, tiếp chỉ xong mọi người đưa mắt nhìn nhau, duy chỉ có một mình Hoắc Chân là vô cùng bình tĩnh sai Chu Thông lấy ra hai thỏi vàng, còn tìm một cái túi thêu bằng chỉ vàng để cất cho cẩn thận, sau đó dúi cái túi vào tay cậu tiểu thái giám, vỗ vai xưng huynh gọi đệ khen người ta vất vả rồi, khiến cho cậu tiểu thái giám sốc vì được tiếp đón chu đáo quá, về rồi mà vẫn còn cười híp hết cả mắt. 
Cậu tiểu thái giám vừa đi ra khỏi phòng khách, thì cả người Hoắc Chân lảo đảo, Chu Thông đứng bên cạnh ông vội vàng vươn tay ra đỡ. 
“Ta phải đi ngủ rồi.” Hai mắt Hoắc Chân lờ đờ thốt ra một câu. 
Lão 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-lay-chong-nhieu-luong-tam-nhat/1033862/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.