Cha ta từng nói với ta: "Hoa Nam Bình mỹ mạo khuynh thành nhưng lòng dạ thâm trầm, tuyệt đối không được trêu chọc hắn. Nếu hắn không động tâm với ngươi thì tốt, Triệu gia ta sẽ được ổn, nhưng nếu hắn động tâm với ngươi, chỉ sợ vạn kiếp bất phục." 
Tiếc là hình như năm đó ta còn trẻ nên hết sức lông bông, còn mang theo chút phản nghịch. Lời nói của cha ta tựa như ráy tai bị ta lấy ra ngoài, cho nên cuối cùng ứng với câu vạn kiếp bất phục của cha ta. 
Dưới ngọn đèn mờ, ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như tranh của Hoa Nam Bình, nhưng không thể nhớ được tình tiết cuộc gặp gỡ năm đó, mà trong ngực lại quặn thắt dữ dội. Ta chỉ có thể thở dài, nói: "Điện hạ, hãy thả ta ra." 
Hắn cười yếu ớt, buông cánh tay đang ôm ta ra, ngồi xuống dùng chén rượu của ta, uống một hơi cạn sạch: "Triệu Như Ngọc, hôm nay ta tạm thời buông tay, ngày nàng quay về Trường An, sẽ là lúc chúng ta thanh toán nợ cũ." 
Ta nghĩ một lúc, không có kết quả, vì thế kiên trì đáp: "Nợ cũ kia, ta thật sự không nhớ ra... Ta nợ ngươi bao nhiêu ngân lượng, hay ngươi tìm cha ta đi." 
Hắn trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Phụ hoàng đáp ứng cho ta gặp mặt nàng một lần đúng là không dễ, nàng đừng chọc tức ta." 
Ta xấu hổ câm miệng. 
Hắn dặn ta vài việc, nói ta biết biên quan đang lạnh, nhớ giữ gìn sức khỏe. 
Ta gật đầu nói cám ơn. 
Ngồi như thế một lúc nữa, hắn mở cửa bảo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758836/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.