Chương trước
Chương sau
Tướng quân sắp bước ra khỏi cổng cung thì bỗng ngộ ra ánh mắt cuối cùng của Hoàng đế, y bảo, đêm đã khuya, đám ngựa trong cung đã say giấc, tướng quân hãy trở về đi thôi. Vậy là tức giận phỏng? Hừ, muội muội xuất giá vẫn còn không cao hứng cái gì, Hoàng thượng thật nhiều chuyện, Tướng quân nghĩ.
Tướng quân không để tâm chuyện này, dù sau hắn rất cao hứng, cảm thấy cha mẹ bên dưới khẳng định cũng rất vui mừng.
Một chiếc kiệu dừng ngay bên ngoài tường cung, bàn tay chậm rãi vén phần dưới mành kiệu lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bệ cửa sổ, Tướng quân nương theo bàn tay liếc nhìn phía trên, à, quả nhiên là Vương gia. Vương gia chính là thất đệ của Hoàng thượng.
Vương gia bảo, nghe nói Tam ca muốn gả công chúa XX cho ngươi, ta cố ý chờ ở đây làm người đầu tiên chúc mừng. Tướng quân đáp, vậy sao, thế ngươi đợi chắc lâu lắm rồi? Không phải, không phải gả cho ta, mà là gả cho đệ đệ ta. Vương gia không quá kinh ngạc, bảo rằng, ta không biết chờ cả một ngày, rất lạnh, không thì hai ta uống một bữa ấm người hâm nóng đi? Tướng quân đáp, hôm khác vậy, đã rất trễ rồi, huống chi nhà ngươi lại khá xa. Vương gia cười nói, nói nhảm cái gì, đã hơn nửa đêm cần gì về nhà ngươi, một hồi uống xong rồi ở luôn chỗ ta là được.
Tướng quân đồng ý, bởi vì bọn họ là đôi bạn tốt.
Tướng quân và Hoàng đế, Vương gia đã quen biết nhau từ nhỏ. Khi ấy, lão Tướng quân vẫn còn sống, Hoàng đế vẫn còn là Tam Vương gia. Tiên đế mang lão Tam và lão Thất tới quân đội chỗ lão Tướng quân nhằm ma luyện kinh nghiệm, ba người ở chung một cái lều khoảng mấy tháng. Hoàng đế thì giống như Tướng quân, còn Vương gia thì giống như em trai Tướng quân.
Tướng quân và Hoàng đế đánh nhau.
Lý do là…
Hoàng đế thường xuyên chặn đường đệ đệ, sờ má người ta rồi bảo thật trắng, sờ xong rồi nhéo, khiến đệ đệ khóc nháo lên. Tướng quân báo thù cho đệ đệ, xông tới vật lộn xô đẩy với Hoàng đế rồi lại bổ nhào xuống đất đánh loạn xạ.
Hoàng đế chưa từng đánh đấm với ai, bình thường cũng không nhìn thấy, chủ yếu là do thua về mặt kinh nghiệm, thua đến thảm, Tướng quân thì bị lão Tướng quân phạt quỳ cấm ăn cơm.
Đến nửa đêm, Vương gia lặng lẽ mò tới tặng hai cái bánh bao cho Tướng quân, bước đầu sùng bái khen hắn, ngươi hôm nay đánh Tam ca rất khá, bình thường hắn thiếu ăn đòn lắm, sau lại biến thành bộ dáng đáng thương, bảo ngươi đối xử đệ đệ ngươi thật là tốt.
Tướng quân mường tượng đức hạnh của tên cừu nhân ban sáng, vô cùng tán thành rằng hắn ta quả thật không giống ca ca tốt gì cả, liền an ủi Vương gia, sau này nếu có người khi phụ ngươi ngươi hãy báo cho ta biết, ta giúp ngươi báo thù!
Không lâu sau đó, Hoàng đế, Vương gia và Tướng quân trở thành bằng hữu, Vương gia là hâm mộ ca ca vĩ đại nhà người khác, Tướng quân là thương tâm cho đệ đệ đáng thương nhà người khác, Hoàng đế chắc là hàng giá rẻ kèm theo.
Những năm về sau, Tướng quân mỗi lần hồi kinh thì ba người bọn họ đều tụ họp cùng nhau uống rượu, trời đánh cũng không thèm nhúc nhích, thẳng đến sau này Hoàng đế trở thành Hoàng đế.
Thói quen này giữa Vương gia và Tướng quân, thật ra chưa từng thay đổi.
Đợi cho Tướng quân tỉnh rượu đã là giữa trưa ngày hôm sau, quản gia Vương phủ nói, Vương gia trước khi xuất môn đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa chờ phía sau.
Tướng quân rửa mặt chải đầu qua quýt xong ngồi xe ngựa hồi phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.