Chương trước
Chương sau
Con trai quản gia lần này xuôi nam bàn chuyện làm ăn, đệ đệ vốn muốn đi theo cùng, nhưng Tướng quân không đồng ý. Tướng quân nói em kiềm chế  chút chút được không? Cốt truyện bên ngoài còn đang bảo em chưa gượng dậy nổi tích tụ thành tật em bớt càn rỡ nhảy ra để người ta trông thấy. Anh nói em mấy ngày nay ngoan ngoãn ngốc trong nhà cấm chạy lung tung.
Đệ đệ thất vọng biết bao, lại nhìn mặt mày hớn hở mờ mờ ảo ảo của anh trai mình, cuối cùng tâm sinh đối kỵ, nhãn thần nhìn Tướng quân mỗi ngày cũng dần bất thường rồi.
Đương nhiên chơi chiến thuật đấu mắt với Tướng quân không bằng cố gắng đi khiêu vũ trước mặt người mù còn có thể nghe chút tiếng gió. Đệ đệ cảm thấy ánh mắt mình đều mang vẻ ai oán mơ hồ, Tướng quân vẫn tiếp tục không thèm đếm xỉa, rốt cuộc vẫn là Vương gia tới phủ hỏi thăm cậu: “Em ở nhà tương tư thành tật sao?” Đệ đệ “ngao” một tiếng bổ nhào qua ôm đùi Vương gia: “Chị dâu anh của em lại không cho em ra ngoài anh xử lý xử lý ảnh đi.”
Vương gia đưa tay sờ đỉnh đầu đệ đệ, từ ái nói: “Đều là anh em quản ta, ta nói không được.”
Đệ đệ lập tức trở mặt, khinh bỉ Vương gia: “Xong đời rồi, thì ra anh sợ cái dạng ngu si như anh em!”
Vương gia cười: “Sợ tức là yêu, yêu mới có thể sợ.”
Đệ đệ thổn thức: “Giả bộ cái gì nha, ai, em nói này, anh cũng ở dưới đi?”
Vương gia cười: “Cũng? Hóa ra em cũng ở dưới.”
Đệ đệ ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ: “Dưới thì sao? Kẻ hèn bên dưới đây là hi sinh vì yêu! Chứng tỏ em yêu rất sâu đậm, hiểu không?”
Vương gia tươi cười càng sâu: “Thì ra là thế, thụ giáo thụ giáo, rất tốt rất tốt.”
Đệ đệ không vui: “Nói với anh cũng vô dụng.” Cậu nghĩ nghĩ rồi nói thêm, “Em vốn nhìn tựa như bên dưới, nhưng Vương gia anh không giống a… Bất quá anh trai em cũng không giống. Nhưng anh đường đường là một Vương gia… Ai, anh của em cổ lỗ hủ lại đần độn chắc anh cũng rất mệt mỏi ha, cảm giác ảnh đối với anh khẳng định không như cảm giác anh đối với ảnh.”
Vương gia chậm rãi thu liễm nụ cười, vô cùng nghiêm túc đáp: “Chỉ cần hắn nguyện ý cùng ta một chỗ, cho dù ta không phải quan trọng nhất nhưng trước mặt hiện tại cũng chưa có ai quan trọng hơn xuất hiện, dù cho hắn thích cô nương nhưng cuối cũng vẫn lựa chọn ta, như vậy chỉ cần bên ta cố gắng nhiều hơn một chút, bắt hắn nhanh hơn là được rồi.”
Đệ đệ nháy mắt bị cảm động, ô ô ô hô to: “Chị dâu ~ anh chính là chị dâu của em ~ em đồng ý anh, em tuyệt đối đứng bên phía anh! Chờ một ngày nào đó hai ta rảnh rỗi trao đổi một chút, em nghĩ chiêu số giúp anh áp đảo anh trai em xuống bên dưới, không thể nuông chiều cái cổ lỗ hủ lại đần độn kia như vậy ô ô ô.” 
“…”
“Lão nhị em có phải lâu quá rồi không bị ăn đập không, em nếu mông ngứa thì quay về phòng mà gãi mau! Ở đây đánh cái gì rắm hả!”
Đệ đệ ném một câu “Hứ ở phía trên giỏi quá ha” rồi như mông bén lửa mất tăm mất tích. Tướng quân trầm tư nhìn phương hướng đệ đệ chạy nhanh, mãi đến khi Vương gia vỗ vỗ bả vai hắn, ngoảnh đầu lại liền trông thấy nụ cười tươi đẹp như gió xuân khiến người khác ấm lòng của y.
Vương gia nói: “Mặt sau không đau đi?”

Gương mặt Tướng quân vốn hơi phiếm phiếm đỏ lại nhanh chóng chuyển thành đen, nghĩ muốn nói sang chuyện khác vì thế nói: “Ngươi nói có phải không nên để ngã đệ cứ vậy mà tiếp tục đi học tham gia ứng thí không ngớt hay không? Trước kia an bài cho nó như thế đều bởi vì cha mẹ luôn hy vọng trong nhà chúng ta có đứa con có thể văn có thể võ. Cũng không nghĩ tới nó có thích hợp và bản thân có thích hay không.”
Vương gia cho hắn ánh mắt đầy nhu tình, nói,  ngươi càng ngày càng trở nên thiện nhân giải ý.
Tướng quân phủ nhận: “Cũng không phải, ta chính là thấy cái bộ dạng đần độn của nó suốt ngày, thi đỗ không hơn nhàn rỗi ở nhà nên càng lúc càng thuận theo ý nó.”

“Vừa rồi lão nhị bảo ngươi phía dưới sao ngươi không phản bác?” Tướng quân đột nhiên hỏi.
Vương gia sửng sốt, nói, có quan hệ gì đâu, ai trên ai dưới không phải đều giống nhau sao? Nghĩ nghĩ lại ngọt ngào nhỏ giọng bỏ thêm một câu: “Chỉ cần theo ngươi…”
Tướng quân xấu hổ vô cùng, một chưởng đẩy xa Vương gia đang ngồi sát rạt rồi “ha ha ha” lớn tiếng cười trừ. Vương gia đứng một bên trộm lấy tay vuốt vuốt ngực trong lòng thầm nghĩ, khí lực trên tay thân mến quá lớn về sau thời điểm đùa giỡn nên chú ý nhiều hơn.
Tướng quân hỏi: “Ngươi thật cho rằng trên dưới đều giống nhau?”
Vương gia nói, đúng nha, phương thức quá trình tuy rằng cũng rất quan trọng nhưng kết quả quan trọng hơn.
Tướng quân liền hỏi ra miệng, vậy lần trước ngươi tại sao không cho ta ở mặt trên!!!
Vương gia trấn an hắn nói, ngươi không phải không biết sao.
Tướng quân nói, ta đây bây giờ biết kha khá rồi!
Vương gia dường như không quá tin tưởng, “Thật à?”
Tướng quân lâu thật lâu chịu không được nghi ngờ nên lập tức nóng giận: “Lần trước ngươi… đến hừng đông, ta dù hơi đần nhưng xem cũng hiểu!!!!”
“Thế…” Vương gia lại khiêu chiến ghé sát vào Tướng quân sau đó nhẹ nhàng khoác lên thắt lưng hắn. 
Tướng quân vẫn không chút do dự một tay đẩy hắn ra: “Ban ngày ban mặt tuyên *** cái gì! Cái đó… hôm khác đi!”
Vương gia mỉm cười “Được, hôm khác cho ngươi thượng ta”
Tướng quân mở to hai mắt: “Lời này thật sao? Dứt khoát như thế?”
Vương gia gật gật đầu: “Quân tử nhất ngôn.”
“Vậy khỏi hôm khác, lát nữa dùng xong cơm chiều ngươi đừng đi.” Tướng quân ngượng ngùng nói.
Do giấc mộng ngậm kẹo đùa giỡn con cháu của lão quản gia lần lượt tan biến, dạo gần đây vẫn không gượng dậy nổi, đối Vương gia cũng không cho sắc mặt hài hòa gì. Bất quá nội dung cơm chiều tiếp đãi hôm nay coi như phong phú, đệ đệ Tướng quân giương nanh múa vuốt ăn đến bất diệt ngạc hồ, thật ra chủ yếu là hôm nay không ai cướp đồ ăn cùng cậu.
Đệ đệ vùi mặt vào bát cơm vụng trộm giương mắt nhìn hai người đối diện. Anh của cậu không ăn không nói, Vương gia gắp thịt thì ảnh giả vờ ho khan. Trộm nhìn thêm một cái, lúc này thì đang đầu kia chạm trán nọ thì thầm to nhỏ. Ai u bạn thấy Vương gia không, ăn chút thịt cũng không xong còn cười hì hì. Thật mất hết phong phạm Vương gia a!
Đệ đệ bởi vì cho rằng hai người đối diện đang khoe khoang mà lòng chua xót: chàng ơi chàng à, chàng hiện giờ đang ở đâu?
【Trong phòng Tướng quân, ánh nến lập lòe, Vương gia mỉm cười ngồi trên giường, Tướng quân ngồi bên cạnh bàn đưa lưng về phía y】
Tướng quân (cứng ngắc quay đầu liếc một cái): ngươi mệt không?
Vương gia: hơi hơi.
Tướng quân: ngươi giờ đang suy nghĩ gì?
Vương gia: nghĩ cây nến của ngươi tại sao không phải là màu đỏ.
Tướng quân: nến đỏ? Không có chuyện gì lấy nến đỏ làm chi.
Vương gia: hôm nay là ngày lành.
Tướng quân:...
Vương gia (đứng lên): sắc trời đã tối, không bằng chúng ta...
Tướng quân (tiếp tục cứng đờ, thân thể thoáng run rẩy): ngươi chờ chút, ta có chút căng thẳng, trước hết để ta bình tĩnh lại đã.
Vương gia:... Được.
...
Vương gia: bình tĩnh chưa?
Tướng quân (luống cuống): thúc giục cái gì mà thúc giục! Ngươi chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi! Cho ngươi sốt ruột! Người đau cũng không phải ngươi!
Vương gia:... Không phải ngươi thượng ta sao?
Tướng quân (sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ): a đúng rồi, ta quên mất. Vậy ta bình tốt rồi, ta đến đây.
Vương gia (mỉm cười gật đầu): đến đây đi.
Tướng quân (tay chà xát): vậy phải bắt đầu từ đâu tới đâu?
Vương gia (mỉm cười): ngươi không phải nói ngươi biết sao?
Tướng quân (trừng hai mắt): ta đương nhiên biết! Ta biết
【Vương gia mỉm cười không nói gì. Qua một hồi vang lên tiếng quần áo ma xát】
Tướng quân (luồng cuống): bộ y phục chết tiệt của ngươi! Thắt làm sao mà mãi không cởi được! (lại cố gắng thêm một hồi, sau đó buông tha vung tay) ngươi làm khó ta sao? Ngươi chắc chắn là cố ý.
Vương gia (bất đắc dĩ trấn an): được được, ta tự mình làm.
【Tướng quân mở to hai mắt nhìn Vương gia cởi từng kiện từng kiện quần áo, chờ đối phương còn độc lý y hai mắt đã kích động đến sung huyết, Vương gia vừa ngẩng đầu đã bị hoảng sợ】
Vương gia (đưa tay sờ mặt Tướng quân ôn nhu nói): cao hứng như thế?
Tướng quân (nhìn khuôn ngực Vương gia như ẩn như hiện dưới lý y gật đầu không ngừng): ừ! Cao hứng!
【Vương gia cầm tay Tướng quân đặt trên vạt áo của mình, lại cầm tay hắn chậm rãi kéo vạt áo ra, tay Tướng quân bắt đầu run rẩy】
Bọn họ mặt đối mặt với nhau, mãi đến khi Vương gia nhích thân tới hôn lên môi Tướng quân. Đây là một nụ hôn không bao hàm dục vọng, đầy ắp sự quý trọng đối phương, tuy rằng đối phương chưa nói, nhưng Tướng quân cảm nhận ra được.
Tướng quân đỏ mặt, ánh mắt chuyển sang khuôn ngực trần trụi của Vương gia, thật lâu không hề dịch chuyển, thời gian như bị trùng lặp chồng chất lên nhau.
Rốt cuộc do Vương gia mở miệng đánh vỡ trầm tĩnh.
“Ngươi chảy máu mũi.”
Tay chân cuống cuồng lau máu mũi, Vương gia trông Tướng quân tựa hồ có điểm nhụt chí, liền chủ động cởi quần áo giúp đỡ ấy ấy của hắn hướng vào phía dưới của mình. Tướng quân run run mới vừa nhét cái đầu, Vương gia còn chưa thế nào, bản thân hắn đã đau kêu ai ai ai, Vương gia lúc này mới nhớ tới, khi nãy nhất thời sốt ruột đã quên bôi mỡ. Nhìn Tướng quân sững sờ bụm hạ thân, Vương gia thở dài, y đứng dậy tới đầu giường tối đen sờ soạng tìm đồ nghề.
Tướng quân ngồi chồm hổm cuối giường, nhìn Vương gia một tay túm lưng quần, lộ nửa cái mông tròn vểnh, ánh trăng ôn nhu như nước, vầng mông bóng loáng như ngọc. Vương gia ngoảnh đầu lại, ném tới một cái hộp nhỏ, y cười nói: “Thấy rồi, tới đây.”
Tướng quân nhào qua ôm chầm lấy Vương gia, hai người “phù phù” một tiếng nhất tề ngã phịch trên giường, Tướng quân ôm cổ Vương gia chôn mặt vào bả vai y, nhỏ giọng nói: “Ta không tới, hay là ngươi tới đi.”
Vương gia kinh ngạc: “Vì sao?”
Tướng quân tiếp tục vùi đầu: “Ta tới, hai ta đều đau, ngươi tới, hai ta đều thoải mái. Ngươi tới đi, ta… học thêm sau.”
Vương gia: được rồi, ta tới, ngươi xem, không hiểu gì thì có thể hỏi.
Tướng quân: được
Vương gia: đầu tiên xoa mỡ lên XX của ta (xoa mỡ),sau đó cũng xoa mỡ lên OO của ngươi (xoa mỡ),rồi dùng ngón tay của ngươi tại OO…
Tướng quân: không cần giảng giải! Ta có mắt nhìn!
Vương gia: vậy ngươi đừng cứ lấy tay che mặt a, nhìn không thấy…
Tướng quân: có làm hay không? Ngươi rốt cuộc có làm hay không! Không làm thì cút!
Vương gia (dùng sức động thân về phía trước): làm!
...
...
(Một lúc lâu sau)
Tướng quân:...
Vương gia: xem hiểu sao? Muốn giảng giải cho ngươi một lần không?
Tướng quân:...
Vương gia: rồi! Ta đây tới!
Tướng quân...
...
...
(Hai canh giờ sau)
Tướng quân:...
Vương gia: đừng ngồi dậy, ta cảm thấy củng cố thêm một lần nữa ấn tượng mới khắc sâu được.
Tướng quân:...
Vương gia: ai đừng đẩy đừng đẩy, ngươi là mệt mỏi đi? Vậy chúng ta đổi tư thế, ngươi ngồi phía trên ta.
Tướng quân:...
...
...
(Ba canh giờ sau)
Vương gia: học đi đôi với hành, không thể chỉ nói cho qua chuyện.
...
...
(Bốn canh giờ sau)
Vương gia: đây là cái gọi là, xem cái cũ, biết cái mới ~
...
...
(Sau hừng đông)
Tướng quân: chết tiệt thắt lưng của ta! Mẹ nó ngươi chờ!
Lần ngoại 1END?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.