Con trai quản gia lần này xuôi nam bàn chuyện làm ăn, đệ đệ vốn muốn đi theo cùng, nhưng Tướng quân không đồng ý. Tướng quân nói em kiềm chế chút chút được không? Cốt truyện bên ngoài còn đang bảo em chưa gượng dậy nổi tích tụ thành tật em bớt càn rỡ nhảy ra để người ta trông thấy. Anh nói em mấy ngày nay ngoan ngoãn ngốc trong nhà cấm chạy lung tung.
Đệ đệ thất vọng biết bao, lại nhìn mặt mày hớn hở mờ mờ ảo ảo của anh trai mình, cuối cùng tâm sinh đối kỵ, nhãn thần nhìn Tướng quân mỗi ngày cũng dần bất thường rồi.
Đương nhiên chơi chiến thuật đấu mắt với Tướng quân không bằng cố gắng đi khiêu vũ trước mặt người mù còn có thể nghe chút tiếng gió. Đệ đệ cảm thấy ánh mắt mình đều mang vẻ ai oán mơ hồ, Tướng quân vẫn tiếp tục không thèm đếm xỉa, rốt cuộc vẫn là Vương gia tới phủ hỏi thăm cậu: “Em ở nhà tương tư thành tật sao?” Đệ đệ “ngao” một tiếng bổ nhào qua ôm đùi Vương gia: “Chị dâu anh của em lại không cho em ra ngoài anh xử lý xử lý ảnh đi.”
Vương gia đưa tay sờ đỉnh đầu đệ đệ, từ ái nói: “Đều là anh em quản ta, ta nói không được.”
Đệ đệ lập tức trở mặt, khinh bỉ Vương gia: “Xong đời rồi, thì ra anh sợ cái dạng ngu si như anh em!”
Vương gia cười: “Sợ tức là yêu, yêu mới có thể sợ.”
Đệ đệ thổn thức: “Giả bộ cái gì nha, ai, em nói này, anh cũng ở dưới đi?”
Vương gia cười: “Cũng? Hóa ra em cũng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-gan-day-tuong-doi-phien/1353495/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.