Vĩnh Hạ trở về viện của mình, nàng còn chưa kịp bước vào đã bị Dư Chấn Vũ kéo mạnh lại áp sát vào tường khiến nàng giật mình hét lên.
"A..."
"La cái gì... Là ta." Dư Chấn Vũ nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của nàng lại cảm thấy có chút đáng yêu không nhịn được cười khì, giọng nói cũng dịu đi.
Xuân Hương và Thu Vãn hốt hoảng lên tiếng:
"Tướng quân ngài làm gì công chúa vậy?"
"Ngài buông công chúa ra đi."
Dư Chấn Vũ lạnh lùng nhìn hai người họ, trầm giọng ra lệnh:
"Ta có chuyện cần nói với công chúa, các người tránh mặt hết đi."
"Nhưng... Nhưng..."
Vĩnh Hạ cũng muốn nói chuyện rõ ràng với hắn nên nhẹ giọng trấn an hai người họ:
"Các ngươi lui hết đi... Ta không sao."
"Dạ..."
Đến khi Xuân Hương và Thu Vãn rời đi hai người vẫn bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, Vĩnh Hạ cảm thấy không thích bầu không khí ngượng ngùng này liền lên tiếng trước:
"Tướng quân... Chàng muốn nói gì?"
"Cô bớt giở thói công chúa ra đi... Sao này đừng nói những chuyện như vậy trước mặt mẫu thân ta." Dư Chấn Vũ một mặt trách cứ nàng một mặt thăm dò nàng xem tâm ý thật sự của Vĩnh Hạ.
Vĩnh Hạ nghe ý của hắn liền biết hắn cho là nàng chỉ là tức giận nói đùa, nàng cảm thấy thật châm chọc cho bản thân nàng, rõ ràng điều nàng nói luôn luôn là thật hắn lại không nguyện ý tin nàng một lần, nàng cười khổ nhìn hắn:
"Tướng quân... Ta không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-chang-dong-y-hoa-ly-di/2838548/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.