Cả Dư Chấn Vũ cùng Lư Tốn đều giật mình nhìn nàng, xuất hiện kiểu này cũng khiến cho thiên hạ trầm trồ mà, Dư Chấn Vũ vội vàng ép chặt nàng vào ngực mình mà hắng giọng nói:
"Đã bảo nằm yên mà." Cứ nghĩ đến cái vẻ mặt này của nàng bị người đàn ông khác nhìn thấy liền khiến hắn bực bội trong lòng, muốn móc con mắt của Lư Tốn ra mà ngâm rượu quá.
Lư Tốn cũng phát hiện ánh mắt không đúng mà tướng quân nhìn mình liền vội vàng quỳ xuống cúi gằm mặt mà hành lễ:
"Mạt tướng Lư Tốn... Tham kiến công chúa."
"..."
Hắn đã cung kính hết mực như vậy nhưng hai người trên giường kia dường như xem hắn là không khí gió trời không thèm quan tâm đến, vẫn âu yếm nhìn nhau như trong lều chỉ có hai người họ.
Vĩnh Hạ chạm vào vết thương của Dư Chấn Vũ lo lắng hỏi:
"Vậy... Vậy vết thương này của chàng là do gian tế làm sao?"
"Ừm... May mà ta cảm giác không đúng nên tránh kịp, nếu không nó đã găm vào tim ta nào phải găm vào cánh tay như nàng thấy." Hắn vừa nói vừa vuốt vào lưng nàng mà trấn an. Lòng hắn cũng vì thế mà phơi phới lên không còn trầm mặc như lúc nãy, mà những cảm giác này đột nhiên nhảy vào lòng hắn chỉ vì Vĩnh Hạ tỏ ra quan tâm hắn mà thôi.
Hắn vừa dứt lời liền hướng Lư Tốn mà nghiêm giọng ra lệnh:
"Ngươi chọn một đội quân thay nhau túc trực bảo vệ công chúa..."
"Thuộc hạ tuân mệnh..."
Vĩnh Hạ ngờ vực với mệnh lệnh này của Dư Chấn Vũ liền lên tiếng hỏi hắn:
"Vì sao phải bảo vệ ta? Ta ở đây có nguy hiểm gì đâu chứ?"
Dư Chấn Vũ liếc mắt nhìn nàng, mới vừa nãy hắn còn nhìn nàng âu yếm, dịu dàng thì chỉ trong phút chốc ánh mắt đã nhìn thấy được vài phần bất mãn:
"Lúc đầu đúng thật là không có nguy hiểm gì... Nhưng người nào đó tự cho mình giỏi đi chữa trị cho binh sĩ bị thương thì đã thành có gì rồi..."
"..." Vĩnh Hạ lặng người, nàng thật sự không hiểu mình làm như vậy có gì sai? Nàng chỉ muốn giúp hắn và giảm cơn đau đớn cho các binh sĩ thôi mà.
Dư Chấn Vũ biết nàng thấy uất ức trong lòng vì vô cớ bị mắng, nhưng hắn vẫn lạnh lùng giải thích tất cả mọi chuyện với nàng:
"Nàng nghĩ đám người nước Hạ ám sát các quân y của ta là có ý gì? Bọn họ muốn binh sĩ ta không chết trên chiến trường thì cũng sẽ chết trong doanh vì thương thế không có người chữa trị... Nàng thì hay rồi tự mình lòi mặt ra cho gian tế biết trong đại doanh còn có người biết y thuật là nàng... Gian tế vẫn chưa bắt được... Chỉ có thể tạm thời không để hắn truyền tin đi nên trước mắt vẫn phải đảm bảo an toàn cho nàng... Nàng chỉ vẽ chuyện cho ta là giỏi."
"..." Đôi mắt Vĩnh Hạ đã hơi ửng đỏ lên, nàng cúi gằm mặt không nhìn hắn, sao lúc đầu không nói vậy đi, chờ nàng làm quần quật suốt ba canh giờ xong rồi mới mắng nàng.
"Tướng quân... Công chúa cũng chỉ muốn giúp đỡ... Ngài..." Lư Tốn đứng đằng xa thấy cảnh tượng này, cũng không nhịn được mà lên tiếng nói giúp nàng vài câu, dù sao hôm nay nhờ có công chúa mà mấy trăm huynh đệ của hắn mới được ngủ ngon giấc mà không phải bị vết thương dày vò.
"Ngươi lui ra đi..." Dư Chấn Vũ không nhìn hắn chỉ lạnh lùng ra lệnh.
Sau khi Lư Tốn đã lui ra khỏi lều, hắn mới thở dài mà dỗ dành nàng:
"Haizzz... Ta nói ra không phải là để trách nàng, chỉ muốn cho nàng biết... Ở đây phải nghe theo mệnh lệnh của ta, không thể tùy ý làm càn... Nếu không hậu quả sẽ không lường trước được."
"Nhưng... Nhưng chàng cũng... Cũng không ngăn cản... Còn hùa theo ta mà." Vĩnh Hạ vẫn còn ấm ức trong lòng, nàng lấp ba lấp bấp mà chất vấn lại hắn.
Dư Chấn Vũ lại nghiêm giọng nói: "Ta là đang giữ thể diện cho nàng..." Hắn dừng một lúc mới bưng mặt nàng lên nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói tiếp:
"Với kinh nghiệm và năng lực của Trần Viễn hắn chắc chắn có thể đưa quân y từ Trác Quận về đây trong ngày mai... Nàng không cần phải đích thân ra mặt."
Vĩnh Hạ lúc này cũng chấp nhận mình đã sai, nàng biết ở nên chiến trường phải tắm máu mà sống này, đi sai một bước là mất đầu như chơi, nàng im lặng một hồi, giọng nói cũng nhỏ đi, thút tha thút thít hỏi hắn:
"Vậy sao chàng không nói sớm?"
"Ta kịp nói sao? Nàng chạy ra khỏi lều nhanh như gió kịp cho ta nói sao?" Dư Chấn Vũ cau mày, nhớ lại dáng vẻ lúc chiều nàng không thèm nghe lời hắn mà chạy tới lều binh sĩ thì khó chịu.
Vĩnh Hạ cúi đầu, nàng biết lỗi rồi mà, sao cứ mắng nàng hoài vậy? Dù sao nàng cũng là công chúa mà, là phu quân phải giữ cho nàng chút thể diện chứ... Trong lòng nàng gào thét như vậy nhưng vẫn nhẹ giọng, bẽn lẽn mà nới với hắn:
"Tại ta ghét ánh mắt nghi ngờ chàng nhìn ta..."
Dư Chấn Vũ nhìn cái vẻ mặt như mèo con đang nhận lỗi kia mà thầm mắng mình, nàng nhỏ con như vậy nằm gọn trong lòng hắn, đôi mắt long lanh hơi ửng đỏ vì bị hắn mắng, chiếc môi anh đào bị hắn nghiền lấy lúc nãy có một vệt máu nhỏ còn thấm ướt trên đó khiến hắn rạo rực trong lòng.
Dư Chấn Vũ ngửa đầu lên trời hít một hơi dài, rồi lại nhìn nàng trầm giọng nói:
"Mẹ kiếp... Ngước mặt lên cho ta hôn một cái nào..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]