Nghe thấy có người muốn nhận mình làm đồ đệ Vĩnh Hạ mới từ trong lòng Dư Chấn Vũ mà nghiêng người nhìn về phía ông lão hiền từ trước mặt.
Cánh tay Dư Chấn Vũ đặt trên vai Vĩnh Hạ đột nhiên siết chặt nhìn chằm chằm Dương Trung... Cái lão già này vậy mà đòi nhận thê tử của hắn làm đệ tử, có biết mình đang nói gì không vậy?
Dương Trung cũng không biết vì cái gì mình nói xong đề nghị thì không gian xung quanh lại im lặng như tờ, vị tướng quân lúc nãy còn cười nói hoà nhã với ông đã lạnh mặt đi thấy rõ... Lão nói sai gì sao?
Để giải quyết tình trạng rối rắm trước mặt Trần Viễn ho khan vài tiếng, thấp giọng nói:
"Dương đại nhân... Thật ra... Người đã trị thương cho các binh sĩ trước đó là..."
"Là ai?" Dương Trung nghi hoặc hỏi.
Trần Viễn nhớ lại chuyện lúc chiều lão già này chọc ngoáy mình liền cười lớn mà trả lời hai chữ khiến Dương Trung kinh hồn bạt vía:
"Công chúa..."
".........."
Cảnh tượng có thể diễn ra trước mặt Dương Trung lúc này nếu có thể mường tượng được chắc chắn là con quạ vô tri bây ngang mặt ông ấy... Vậy mà lại là công chúa, lão còn đòi nhận con gái của hoàng đế làm đồ đệ... Lão vác được mấy cái đầu lên cổ đây?
Trần Viễn nhìn ông già trước mặt sốc đến cứng người thì trong lòng lại thầm cười cợt... Cười người hôm trước hôm sau người cười mà.
Vĩnh Hạ nhìn Dương Trung, lúc trước khi học qua y thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-chang-dong-y-hoa-ly-di/2838520/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.