Vĩnh Hạ đã ngủ một giấc ngủ rất dài, đến tận trưa hôm sau khi mặt trời đã đứng bóng, binh sĩ trong đại doanh đỡ gỡ hết lều áng xuống, tập kết thành một đội binh hùng mạnh đứng trước lều chủ soái đợi Tướng quân ra lệnh khởi hành về kinh.
Trong lúc đó thì Dư Chấn Vũ vẫn ngồi trên giường ngủ nhìn Vĩnh Hạ, lòng hắn thấp thỏm không yên, không biết có nên gọi nàng dậy hay không?
Không gọi thì làm sao mà về kinh, cũng không thể kéo dài hành trình vì binh sĩ đã sẵn sàng gươm giáo hết cả rồi... Mà gọi thì hắn lại không nỡ, đêm hôm qua hắn quấn lấy nàng đến tận canh hai, giờ mà gọi nàng dậy thì cảm thấy mình có chút cầm thú...
Binh sĩ vì đợi quá lâu mà ngồi nghiêng ngả lên nhau giữa khoảng đất trống to lớn, luôn miệng than thở về tướng quân, dù là bọn họ biết công chúa mới là người đang ngủ nướng... Nhưng bọn họ không quan tâm lắm... Trong lòng đại quân Dư gia... Công chúa luôn đúng, tướng quân làm gì cũng sai... Chính là như vậy nên mới bị thê tử công khai đòi hoà ly...
Đang mãi bàn luận về chuyện liệu tướng quân có bị công chúa bỏ thật không thì hơn mấy chục vạn binh sĩ mắt chữ O mồm Chữ Ô nhìn tướng quân của bọn họ một thân áo giáp hoàng kim bế theo thân ảnh nhỏ bé được quấn kín trong chăn đi ra từ lều chính.
Dư Chấn Vũ quét mắt nhìn đám binh sĩ đang vì mình mà ngỡ ngàng ngơ ngác, hắn không chút cảm xúc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-chang-dong-y-hoa-ly-di/2838503/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.