- Anh...còn yêu em đúng không?
Tịch Vũ phì cười, rồi hỏi ngược lại:
- Cho hỏi tại sao tôi vẫn còn yêu cô?
Do dự một hồi, Gian Tâm mới trả lời:
- Vì em và Vĩ Thanh khá giống nhau, em chắc chắn là anh còn yêu em nên mới đến với cô ấy!
Hắn ta ngưng lại một lúc, lúc đầu quả đúng là vậy, từ lúc đưa Vĩ Thanh vào bệnh viện vào hai năm trước, hắn ta thực sự chưa quên được người cũ, trùng hợp là Vĩ Thanh, người phụ nữ này dường như là có rất nhiều nét giống, hắn ta vừa mới gặp đã thích Vĩ Thanh vì sự tương đồng đó. Tuy nhiên, sau này Vĩ Thanh không còn là người thay thế vị trí cũ nữa mà chỉ còn là người duy nhất trong tim.
- Cô nghĩ nhiều rồi! À... Cho cô biết một điều!
- Điều gì?
- Nhờ cô mà đêm đó tôi gặp được Vĩ Thanh, cảm ơn nhé!
- Ý anh là sao?
- Trùng hợp là hôm đó cô ấy ở ngoài đó, nếu không thì không biết bây giờ có đứng đây được không nữa!
Gian Tâm trợn mắt lên, không ngờ sự việc 2 năm trước lại lọt ra khỏi tầm kiểm soát của cô như thế."Cái gì chứ? Sao lại như vậy được?"
- Tôi biết Vĩ Thanh rất coi trọng cô, tuy nhiên, tốt nhất cô nên tránh xa cô ấy ra!
Tịch Vũ nói xong, đứng dậy khỏi ghế, bước ra bên ngoài, còn không thèm nhìn lấy Gian Tâm một ánh mắt. Để lại cô phía sau với sự căm phẫn, ức chế vô cùng, ánh mắt giờ đã lóe lên tia gian xảo.
Hai năm trước, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung/1247202/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.