Hai người đang trên đường trở về."Lúc nãy anh sao vậy?" Vĩ Thanh nhìn hắn hỏi.
"Sao? Là sao hả?" Tịch Vũ liếc nhìn cô một cái rồi hỏi lại.
"Tại sao anh ngạc nhiên quá khi thấy Gian Tâm vậy? Hmm... hình như là hơi sốc luôn thì phải?"
"Không có gì, chỉ tại thấy hai người giống nhau quá thôi!"
"Vậy à!" Vĩ Thanh biết thừa là Tịch Vũ đang cố che giấu điều gì đó, nếu chỉ vì hai người giống nhau thì làm gì phải sốc đến vậy chứ, hơn nữa hắn còn có thái độ như thể rất hận Gian Tâm. Còn Gian Tâm thì cũng rất lạ nữa, rốt cuộc hai người họ có gì mà lại như thế. Cô nhìn ra kính xe, vờ như không có gì nhưng thực sự đang nghi vấn trong đầu rất nhiều câu hỏi. Và cũng chả ai trả lời cho cô...
- Anh sang phòng mình ngủ đi! Em mệt rồi!
Mặc cho Vĩ Thanh nài nỉ, kêu hắn nhưng hắn vẫn ôm cô không buông, hai tay khóa chặt lấy cơ thể của người phụ nữ này trên giường rồi hỏi:
- Chỉ ôm thôi cũng không được sao?
- Hôm nay em mệt! Sau này kết hôn xong thì anh muốn làm gì cũng được! Còn bây thì để em ngủ yên!
Nghe vậy, hắn đành buông cô ra nhưng còn hôn lên mũi cô một cái nhẹ nhàng rồi nói tiếp:
- Được rồi! Ngủ ngon!
Thật ra mệt chỉ là cái cớ mà cô bịa ra mà thôi, tự dưng hôm nay cô lại muốn yên tĩnh. Cũng may là hắn tha cô rồi, cô đang chờ hắn bước ra khỏi phòng để mở điện thoại lên nhắn tin cho Gian Tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung/1247201/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.