Có gì đó không ổn, từ lúc trở về tới giờ Tịch Vũ luôn trưng ra khuôn mặt không hài lòng, giống như tảng đá vậy, không nói một lời nào cả. Vĩ Thanh cũng nhận thấy vẻ mặt cau có đó của hắn ta nhưng ai biết được hắn ta đang nghĩ gì với vẻ mặt đó chứ.
"Anh sao vậy, từ lúc nãy đến giờ anh cứ hậm hực, về cùng em khiến anh không vui à?" - Vĩ Thanh hỏi.
"Không phải! - Hắn nói ra 2 từ một cách dứt khoát nhưng cũng mang theo đó là sự không vừa lòng.
"Vậy thì làm sao? Anh lạ thật!" - Vĩ Thanh nhìn hắn thể hiện sự khó hiểu.
Hắn đưa mắt nhìn cô chỉ trong vòng chưa đến một giây rồi nhìn về phía trước, vừa cầm vô lăng, hắn vừa ấp úng nói:
- Tên kia..
- Tên nào? - Vĩ Thanh hơi nghiêng đầu nhìn hắn, không biết hắn đang muốn nói cái gì đây.
- Người đàn ông lúc nãy...
- Ý anh là Lưu Quân Hải đó à?
- Ừ!
- Anh muốn hỏi gì?
- Anh không thích hắn!
- Cho em xin lí do?
- Hắn ta có ý đồ với em...
- Anh thật là...! Anh ấy và em chỉ là bạn bè bình thường thôi!
- Anh thấy hắn nhìn em không bình thường tí nào!
Hắn nói xong liền quay sang nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
"Anh nghĩ gì vậy?" - Vĩ Thanh vừa nhìn vừa hỏi hắn.
"Anh... Hừm!" Hắn nói xong liền mặt chuyển hướng nhìn về phía trước, tay phải nắm chặt lại đập nhẹ lên chiếc vô lăng.
Cô thở một cái thật dài, trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung/1247196/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.