Sau khi thu xếp những công việc ở công ti, Vĩ Thanh muốn trở về thăm quê nhà nên Tịch Vũ cũng đi cũng cô. Tuy nói là quê nhà nhưng nơi đây cũng là một thành phố sầm uất, tuy nhiên vẫn không hiện đại bằng nơi cô sống hiện tại mà thôi. Và dĩ nhiên cũng có thêm sự đồng hành của nhóc Tiểu Khang. Trong ô tô có một bầu không khí không được thoải mái cho lắm.
"Mẹ! Tại sao ông chú đó lại đi cùng chúng ta vậy?" Tiểu Khang vừa giật giật cánh tay của Vĩ Thanh vừa hỏi.
"Hừm! Thế thì tại sao nhóc lại đi chung với ta vậy?" Hắn vừa nói vừa nhìn vào kính xe, nhìn vào thằng nhóc đang ngồi ở hàng ghế phía sau, ánh mắt hắn sắc bén như đang ghim một con mồi.
- Tất nhiên là vì tôi là con của mẹ Vĩ Thanh!
- Ừm hứm! Vậy thì tất nhiên vì ta là chồng của mẹ Vĩ Thanh đấy!
Thấy hai người một trẻ một lớn cứ như thế, Vĩ Thanh liền vỗ đầu thằng bé rồi nói nhẹ nhàng với nó:
- Hà Khang ngoan nào, con phải gọi chú ấy là ba!
- Con không chịu đâu!
Thằng bé cứ phũng phịu như thế, cô cũng đành phải bó tay, thôi coi như đành chịu vậy!
Riêng ai đó đang lái xe không thể không đắc ý.
Hai người nam nhân kia không hợp nhau như vậy, đến mức khi Vĩ Thanh mở cổng ra, cả hai người còn tranh nhau xem ai đi vào trước, giành nắm tay Vĩ Thanh, khiến cô thật sự cảm thấy cạn lời...
Thắp nén nhang, cô đang nghĩ thầm trong lòng những điều mình muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung/1247195/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.