" Khoảnh khắc anh ngỏ lời yêu, đối với em, đó là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời."
Chiều, Tùy Phong đến bệnh viện tìm Từ Anh. Lúc anh bước vào, thấy Tần Dương đang ở đó cười nói vui vẻ cùng cô. Anh đứng ở cửa, hắng giọng:
- E hèm!
Từ Anh ngẩng lên, ngạc nhiên khi thấy anh đứng đó. Tần Dương mau miệng nói:
- Tùy Phong! Cậu đến thăm Từ Anh hả? Vào đây đi!
Từ Anh không thèm nhìn tới Tùy Phong, mỉa mai:
- Tới thăm hay là đòi nợ? Nếu là tiền thì tôi chưa có đâu...
- Ai nói với cô là tôi tới đòi tiền?
Tần Dương thắc mắc:
- Tiền? Tiền gì vậy?
- À.. không có gì! Chúng tôi cần nói chuyện riêng, cậu ra ngoài một lát được không?- Tùy Phong nói.
Tần Dương gật đầu rồi ra ngoài. Từ Anh giương đôi mắt bất cần nhìn Tùy Phong, tiếp tục câu chuyện:
- Anh tìm tôi không phải đòi tiền, vậy chắc là tới xem thử tôi chết hay chưa chứ gì?
Tùy Phong mím môi cố ngăn cơn giận đang chuẩn bị bùng phát. Cô gái này sao mà có khiếu làm người khác nổi điên quá vậy? Anh vừa mới tới, chưa kịp mở miệng cô đã nhảy vào xỉa xói. Rốt cuộc anh đã làm gì sai mà cô đối xử với anh như vậy? Hai người thành kẻ thù của nhau từ bao giờ thế?
- Tôi vẫn chưa lên tiếng, sao cô dám nói là tôi tới đây xem cô chết chưa?
- Thì chắc chắn là thế chứ còn gì? Không lẽ vô duyên vô cớ anh mò tới thăm tôi? Chuyện hoang tưởng!
Tùy Phong quát lên:
- Này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung-co-chac-la-hanh-phuc/108498/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.