Chương trước
Chương sau
“A? Sao ngươi biết được?”

Không chỉ có chừng đó, nếu thế lần này Thương Lan có chuyện rồi.

Đêm khuya, Quân Mạc Ly nhìn người ngủ say, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên rồi rời đi.

Hơi thở và hương vị quen thuộc, dường như hắn ta đã tới.

“Ngươi đến cũng nhanh đấy.”

Trên nóc nhà khách điếm, gió lạnh thổi vù vù, thổi tung mái tóc hai người đứng trên đó. Cảnh Tu ngồi xuống, quan sát bóng đêm của trấn nhỏ, vô cùng tự tại.

Ban ngày hắn đã đến đây, lẳng lặng chờ đợi mấy người Quân Mạc Ly tới. Không giấu hơi thở của mình nên Quân Mạc Ly vừa vào đã cảm thấy được hắn.

“Sư huynh, thê tử biến thành mỹ mạo như hoa, thật khiến sư đệ hâm mộ. Có nên để sư để cũng thưởng thức không.” Cảnh Tu đột nhiên cười nói, Đường Mẫn thay đổi, chuyện xảy ra ở Bách Lý sơn trang, hắn cũng biết được chút ít.

Con gái của Bách Lý Ưu, không ngờ nữ nhân kia còn có thân phận như vậy. Nhưng mà,  dung mạo quả thực thượng thừa, có thể nói là tuyệt sắc.

Bộ dạng cũ của nàng đã hấp dẫn hắn, bây giờ hắn sẽ càng không buông tay. Huông chi, đối với Cảnh Tu mà nói, Đường Mẫn càng quan trọng hơn, dung mạo cũng chỉ là túi da.

Dường như cả hai huynh đệ đều nhất trí điều này.

Không vui, lần đầu tiên Quân Mạc Ly không thấy thoải mái với người trước mắt.

Chuyện lúc trước, hắn có thể không để trong lòng, trước nay Cảnh Tu thường tự do tản mãn, tùy tâm sở dục, chưa hẳn đã nhìn trúng Đường Mẫn như lời nói. Nhưng hôm nay xem ra, y thật sự để ý/

Ham muốn giữ lấy của Bách Lý Triệt không đủ, nhưng Cảnh Tu, nếu y thực sự để ý một người thì nhất định sẽ dốc hết toàn lực.

Đúng là khó giải quyết!

“A, suýt nữa thì quên, hình như sư huynh còn chưa được giải độc, sợ rằng sẽ không sống được bao lâu. Còn nữa, suýt thì quên mất, gần đây xem sách thuốc mà sư phụ để lại, độc này truyền rất nhanh, còn có thể truyền qua chuyện phòng the của nam nữ. Chắc là sư huynh không muốn truyền độc cho nàng chứ?”

Cười ha ha, lạnh nhạt nhìn Quân Mạc Ly biến sắc.

Đã không viên phòng, thì bỏ qua.

Thân thể Quân Mạc Ly chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện như vậy. Đường Mẫn nói bọn họ có thể có con, hắn đã hưng phấn như thế. Thậm chí hắn còn nghĩ, cho dù sau này hắn không còn, thì đứa bé có thể ở cùng nàng để giảm bớt sự nhớ nhung.

Nhưng điều Cảnh Tu nói, lại làm một tia ảo tưởng cuối cùng của hắn biến mất.

Ngay cả điều đó cũng là xa xỉ sao....

“Thời gian không còn sớm, ngày mai, chờ ngươi ở Phong Chiêu.” Bóng dáng Cảnh Tu biến mất trong bóng đêm mờ mịt, chỉ còn lại một mình Quân Mạc Ly đứng ở đó.

Trước bình minh, khi ánh sáng đầu tiên lộ ra trước chân trời, cả người đầy sương, Quân Mạc Ly trở lại phòng.

Vừa mở cửa thấy Đường Mẫn ngồi trên giường, hình như đợi hắn đã lâu.

“Mẫn nhi.”

“Ừ.” Đường Mẫn đồng ý, sau đó nằm xuống. Quân Mạc Ly cởi áo ngoài dính đầy sương, vén chăn lên nằm xuống.

Dưới hông đột nhiên có thêm một cánh tay, Đường Mẫn chui vào lòng hắn, không nhúc nhích.

Quân Mạc Ly cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ động tới người trong ngực. Mẫn nhi làm thế khiến hắn nghi hoặc và khó hiểu.

Trong lòng Đường Mẫn thở dài, hắn vừa đi ra ngoài thì nàng đã tỉnh nhưng không mở mắt ra. Nàng vẫn chờ hắn trở về, chờ từ đêm tối cho đến hừng đông, cuối cùng hắn cũng trở về, vẻ mặt sa sút.

Có thể làm cho hắn như thế, chỉ sợ không có mấy người. Không thể là sư phụ hắn, vậy cũng chủ có Cảnh Tu.

Đêm qua hắn đi ra ngoài, là gặp Cảnh Tu sao?

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra....

“A Ly, chàng đi gặp hắn.”

Đường Mẫn không hỏi, chỉ là trần thuật sự thật. Quân Mạc Ly giật mình, nàng biết rõ. Tay không tự giác ép chặt hơn, muốn ôm nàng chặt hơn nữa.

“Ừ.”

Sau đó không có tiếng gì, Đường Mẫn hơi dịch người, ghé vào người Quân Mạc Ly ngủ. Lần này, nàng ngủ rất ngon, cho đến khi Thiên Mị và Hành Ngọc gõ cửa.

***

Trong xe ngựa, vẻ mặt Thiên Mị mập mờ nhìn Quân Mạc Ly và Đường Mẫn, cho dù ở trong xe, hai người đều nắm chặt tay nhau, rõ ràng hôm nay còn ngủ tới khi mặt trời lên cao, đêm qua bọn họ làm gì...

“Thiên Mị.” Hành Ngọc kéo Thiên Mị, ý bảo hắn đừng có nhìn nữa, khác nhau, trong mắt Hành Ngọc là sự lo lắng. Vẻ mặt Mẫn nhi rất kém, Quân Mạc Ly lại luôn trầm mặc. Rốt cuộc tối qua họ bị sao chứ?

“Mẫn nhi, hai người sao thế?”

Cuối cùng không nhịn được, Hành Ngọc đột nhiên hỏi. Đường Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt ân cần của Hành Ngọc, trong lòng ấm áp, nở nụ cười.

“Không có gì, chỉ hơi mệt mà thôi.”

“Vậy thì nghỉ ngơi một chút, đừng nói nhiều như vậy.”

Thiên Mị khẽ nói, hắn cũng cảm giác được không khí khác lạ. Xe ngựa nhanh chóng bước về Phong Chiêu, đến cửa thành thì thấy đám người chen chúc.

Thiên Mị vén rèm xe lên, nhìn binh lính ở cửa thành, vẻ mặt ai cũng cứng ngắc.

“Người trong xe ngựa, xuống, kiểm tra theo thông lệ.” Một binh sĩ tiến tới xe Đường Mẫn, hô lên.

Đường Mẫn tiếp tục nằm, đây là địa bàn của Thiên Mị, nàng lẳng lặng chờ hắn là được. Thiên Mị nhìn xung quanh một vòng, trong lòng vô cùng khó chịu, lần đầu tiên bị tên lính quèn ngăn lại, còn trước mặt công chúng, mặt mũi đâu.

Trong lòng tức giận, đêm qua ăn ba ba ở chỗ Hành Ngọc, hôm nay đang không có chỗ phát tiết.

“Gọi Trương Đào tới.”

“Lớn mật, dám gọi thẳng tên của thị vệ trưởng.” Tiểu binh lính chắc là mới làm, gặp người gọi thẳng tên của thị vệ trưởng mà hắn tôn kính, trong lòng tức giận, không nghĩ đến việc dám gọi thẳng tên thì thân phận đâu thấp.

“Ngươi, tới đây.”

Thiên Mị chỉ vào tên lính quèn, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn đến gần. Tên lính sững sờ, lập tức cảnh giác, cầm thương đứng thẳng: “Ngươi, đừng có xằng bậy, ta là lính ngay thẳng, không ăn hối hộ, hối lộ cũng vô dụng.”

Nói rất hùng dũng oai vệ hiên ngang, một đám người thấy thế thì cười lớn, Đường MẪn và Quân Mạc Ly sửng sốt, nở nụ cười, sợ là lần đầu Thiên Mị gặp phải người như thế. Hoàn toàn không để tâm tến hắn, người hô phong hoán vũ khắp Thương Lan, sợ rằng hôm nay bị khó xử rồi.

“Thiên Mị, đi xuống một chuyến cũng được.” Hành Ngọc vừa cười vừa nói, vẻ mặt tên lính kia chính trực, vô cùng nghiêm túc, hắn cũng thấy thích, người như vậy bây giờ không nhiều lắm.

Ánh mắt Thiên Mị tối sầm lại, Hành Ngọc tán thưởng tên lính thì hắn càng tức giận. Hành Ngọc thích hắn!

“Trương Đào, lập tức gọi hắn ta tới. Nếu không!”

Thiên Mị lúc này cả người u oán, người khác không nhìn ra cho rằng hắn tức giận, nhưng trong xe ngựa, ai cũng nhịn cười, nhìn Thiên Mị chờ xem kịch vui.

Đường Mẫn dịch người, tới gần Thiên Mị: “Ta nói, lần đầu tiên ngươi gặp phải binh lính đau đầu ha, còn là một tiểu binh nữa.”

Thiên Mị yên lặng, quả thực là lần đầu, lần đầu hắn cảm thấy tên lính này chướng mắt như vậy. Chính trực cái rắm, khi nào thì binh lính Phong Chiêu lại có tinh thần thép thế chứ!

Lúc này Trương Đào đang đi kiểm tra quanh thành, tên lính thủ thành khác nhìn thế thì có vẻ như đắc tội nhân vật lớn. Vội vàng tới báo cáo.

“Thị vệ trưởng, thị vệ trưởng!”

Trương Dào quay đầu lại đã thấy binh sĩ thủ thành chạy tới, thở không ra hơi.

“Chuyện gì xảy ra, không phải đang trông cửa thành sao? Tự tiện rời công tác, xử phạt không nhẹ đâu đấy.”

“Thị vệ trưởng, không, không tốt rồi. Vừa rồi tên tiểu tư kia, xung đột với một người. Hắn muốn người ta xuống xe kiểm tra, người ta không chịu, gọi thẳng tên ngài, muốn gặp ngài. Nhưng Mao tiểu tư xúc động, cầm thương chỉ vào người ta đấy!”

Nói xong, mồ hôi chảy ròng ròng nhìn thị vệ trưởng, sợ sẽ gây họa lớn.

Trương Đào vừa nghe có người muốn gặp trực tiếp hắn, là ai có năng lực lớn như thế, còn không xuống xe nữa. Sợ là chư hầu các nơi tới, nếu thế thi phiền toái rồi.

Hắn mang theo một đám người vội vàng tới cửa thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.