Chương trước
Chương sau


“Ta nói, ngươi còn có thể kiêu ngạo hơn không thế?”

Đường Mẫn tìm một thế đứng thoải mái, nói như có như không, đôi mắt chẳng nhìn Bách Lý Duyệt.

Người nói tùy ý, người nghe cố tình.

Bách Lý Duyệt như phát hỏa, đây là nha đầu ở đâu tới. Liếc nhìn sang, nàng lại ngây ngốc.

“Tiểu, tiểu cô cô?” Bách Lý Duyệt thất thanh nói? Tại sao nàng lại ở đây? Hơn nữa, không phải nàng đã?

“A, quỷ a!”

“Duyệt nhi, khóc quỷ cái gì, đó là Mẫn nha đầu.” Bách Lý Hàn Thiên nhíu máy, tính tình Bách Lý Duyệt không biết ở đâu ra, vẫn giống như đứa bé không lớn.

“Bà nội ~”

Thủy Tư Tĩnh kéo Bách Lý Duyệt qua, nhẹ nhàng lắc đầu: “Duyệt nhi, đó là biểu tỷ của con. Không phải lúc trước con còn giữ nàng lại sao?”

“Nào có, con làm gì đã thấy nàng ta, a, là nàng!” Bách Lý Duyệt suy nghĩ, từ từ chạy tới, nhìn Đường Mẫn mấy lần: “Nha đầu thối, là ngươi!”

“Không khéo, chính là ta. Tiểu nha đầu.” Đường Mẫn nói tiếp.

“Ngươi, ở lại. Ở lại cùng hắn.”

Không ai nói gì, chuyện kế tiếp nhanh đến nỗi người ta không kịp làm gì. Chẳng biết từ lúc nào Thiên Mị kéo Bách Lý Duyệt qua, ấn nàng vào góc, cả người sáp lại gần, hai người cứ nhìn nhau như vậy.

Đường Mẫn hơi run lên nhìn Hành Ngọc, vẻ mặt hắn hơi tái, nhìn chằm chằm vào Thiên Mị. Ô, đùa quá trớn rồi.

Thiên Mị cười, vẻ mặt vô lại: “Tiểu nha đầu, muốn ta ở lại sao?”

“Ưm.” Bách Lý Duyệt ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không ngờ, hành động của Thiên Mị dọa nàng sợ. Nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.

“Lý do.”

“Ta, ta thích ngươi. Bản tiểu thư muốn ngươi ở lại.” Hai gò má Bách Lý Duyệt đỏ lên, nàng cúi đầu xuống.

Đáng chết, chút chuyện đó mà hỏng việc. Thiên Mị cúi đầu xuống, nghĩ một lát rồi dùng tay phải nâng cằm Bách Lý Duyệt, để nàng nhìn vào mắt mình: “Tiểu nha đầu, muốn ta ở lại, yêu thích ta soa?”

Gật đầu, mờ mịt gật đầu.

“Vậy chờ kiếp sau ngươi làm nam nhân rồi tính tiếp!”

Như sấm sét, Thiên Mị hất lọn tóc dài vương trước ngực, đắc ý đến gần Hành Ngọc: “Ta nói không sai chứ?”

Phì, Đường Mẫn cười lớn. Nhìn Bách Lý Duyệt ngây ra như phỗng, cùng một đám người nhíu mày không vui, chỉ có Thiên Mị giống như không có chuyện gì nịnh nọt Hành Ngọc. Hành Ngọc có chút bất đắc dĩ, chút lo lắng vừa rồi biến mất không còn, chỉ thấy xấu hổ và run run khóe miệng. Như vậy cũng tính là lấy lòng sao?

“Được rồi, tạm biệt cũng tạm biệt rồi, đi thôi.” Đường Mẫn kéo Thiên Mị, ý bảo hắn nên có chừng mực.

Xoay người, nàng nhìn Bách Lý Triệt, dường như hắn chưa nói câu nào.

“Bách Lý Triệt, hy vọng đây là lần cuối cùng gặp ngươi.” Đường Mẫn tự nhủ trong lòng, sau đó dứt khoát xoay người đi không quay đầu lại.

Mẹ nàng là người của gia tộc, gia tộc của Bách Lý Lo, chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng là Đường Mẫn, Đường trong Đường Mẫn, Mẫn trong Đường Mẫn, nàng có cha, còn có cả di nương tỷ muội, nhớ đến Hầu phủ rối một nùi kia, dường như vẫn rất thú vị.

Nàng không chờ được mà muốn đi về, chỉnh đốn di nương, sửa trị tỷ muội, dù sao cũng tốt hơn ở đây.

Lúc đến không biết đường, lúc đi có Hành Ngọc, tất cả đều đơn giản. Bốn người nhanh chóng ra khỏi Bách Lý Sơn Trang, đi về Phong Chiêu.

Bách Lý Sơn Trang, dường như bình tĩnh nhưng lại càng giống không yên tĩnh.

“Lộ Phong, ngươi nói có nên làm gì đó không?”

“Tất cả do chủ tử quyết định.”

“Phân phó Hệ Phong, chờ mệnh lệnh.”

“Dạ.”

***

Trấn nhỏ gần thành Phong Chiêu, Đường Mẫn ngừng xuống xe ngựa, chỉ vào đường phố cách đó không xa: “Ở đó, đêm nay nghỉ tại đây, ngày mai lại đi tiếp.”

“Vì sao?” Thiên Mị không rõ, rõ ràng đêm nay là đến được Phong Chiêu, sao lại dừng vào lúc này, lại còn ở chỗ này.

Đường Mẫn liếc mắt, không thể nào giải thích nổi với người như Thiên Mị. Bây giờ trong đầu hắn ngoài Hành Ngọc ra thì còn gì chứ. Nàng rất nghi ngờ, có phải sự thông minh của hắn giảm xuống 0 rồi.

“Chúng ta đi cùng nhau quá thuận lợi, dựa vào cách làm của Bách Lý sơn trang và Bách Lý Triệt thì sẽ không như thế. Đêm nay chúng ta dừng lại ở đây, chờ.” Quân Mạc Ly càng muốn biết, Bách Lý Triệt ra làm được cái gì? Hắn ta sẽ không bỏ qua như thế.

Hơn nữa, Quân Mạc Ly cười yếu ớt, dường như hắn ngửi được hương vị quen thuộc.

Một khách điếm bình thường, lão bản gần như chưa từng gặp người phô trương như vậy, bỏ hẳn một nén vàng, bao ba gian phòng tốt nhất tầng ba.

Ông ta lập tức tươi cười rạng rỡ, sai người chuẩn bị nước ấm đồ ăn, lần này xem như phát tài rồi.

“Các vị gia, vị tiểu thư này, nếu có bất cứ phân phó nào thì nói với tiểu nhân, tiểu nhân lập tức sẽ an bài.” Chưởng quỹ liên tục vuốt mông ngực, mang theo bốn người lên lầu ba, vừa đi vừa nói về tin tức ở Phong Chiêu.

“Các vị gia, lần nay mọi người về đúng lúc quá. Mấy ngày gần đây, Phong Chiêu có đại sự, ta nghe nói thái tử trước của Hiên Viên, chính là vị mà thái tử gia của Thương Lan chúng ta đang chiêu đại, bây giờ Phong Chiêu cũng náo nhiệt. Nếu các vị gia muốn đi Phong Chiêu thì ngày mai sẽ phải chen chúc một chút.

Đường Mẫn dừng lại, thái tử Hiên Viên đến đây? Tên yêu nghiệt nam? Hắn đến Thương Lan, nàng nghiêm mặt nhìn Quân Mạc Ly nhưng quay sang chưởng quỹ vẫn cười nói: “Đúng đúng, sẽ náo nhiệt.”

Đường Mẫn khôi phục lại diện mạo thì vẫn luôn lộ mặt bên ngoài, dung nhan như vậy cùng nhaud di tới khiến mọi người chấn động. Chưởng quỹ vốn cũng không để ý Đường Mẫn, hoàn toàn bị ba nam nhân bên cạnh làm cho sợ hãi. Bây giờ Đường Mẫn chủ động nói chuyện, hắn cả kinh ngẩng đầu, lập tức bị vẻ đẹp của Đường Mẫn mê hoặc, nhất thời không biết làm thế nào, ngây ngốc đứng ở đường.

Quân Mạc Ly không vui nhìn Đường Mẫn, kéo nàng vào ngực mình, trầm giọng nói: “Dẫn đường.”

“Vâng.” Chưởng quỹ lập tức biết điều cúi đầu dẫn đường, nhìn dáng vẻ Quân Mạc Ly, chắc là phu quân của vị cô nương này. Đúng là có phúc, được thê tử xinh đẹp như vậy.

“Ha ha, chưởng quỹ, sao không tiếp tục, ngươi nói tiếp đi.” Đường Mẫn thò đầu ra nói.

“Mẫn nhi.”

“Này này, A ly.” Chỉ chỉ vào Thiên Mị và Hành Ngọc, khiến hai người cười cười. Thiên Mị đùa: “Này, mặt mũi này không thể không để gặp người, đúng là, phân cao thấp!”

“Hành Ngọc như thế ngươi cũng vui à?”

“Ai dám!” Thiên Mị lại quay đầu, quát chưởng quỹ: “Ai dám đánh chủ ý? Dẫn đường.”

Chưởng quỹ không dám nói gì... dẫn người tới nơi rồi tìm lý do đi ngay. Kẹp ở giữa, hai bên đều là lửa bỏng, người như ông không chịu được.

“Rầm!” Cửa lớn đóng chặt, Quân Mạc Ly thả Đường Mẫn ra, để nàng cười thoải mái.

Đường Mẫn nghiêng đàu nhìn Quân Mạc Ly đen mặt, không nhịn được: “Ha ha, A Ly, chàng đáng yêu quá.” Vỗ vai Hành Ngọc chỉ vào Thiên Mị: “Hành Ngọc, vị kia nhà huynh cũng làm mặt đen kìa, ha ha ha.”

“Ừ, đúng thế.” Hành Ngọc suy nghĩ rồi gật đầu, hai người đều tán thành.

“Được rồi, ta không cười, các ngươi đừng có đen mặt nữa.”

Thiên Mị tự ngồi xuống, rót ly trà uống một hơi cạn sạch, lầm bầm lầu bầu: “Đúng là anh em ruột, tính nết giống nhau.”

Hành Ngọc bất đắc dĩ ngồi xuống, rót trà, lại rót cho Quân Mạc Ly và Đường Mẫn, lúc này mới nghiêm chỉnh lại.

“A Ly, hắn đến đây.” Đường Mẫn nói, Quân Mạc Ly gật đầu, đúng thế, hắn đến Thương Lan. Thái tử Cảnh Tu chưa bao giờ bước khỏi Hiên Viên một bước, lần đầu tiên quang minh chính đại, thanh thế to lớn đến Thương Lan.

Cảnh Tu muốn làm gì đây?

Quân Mạc Ly không tin hắn hoài niệm cuộc sống khi còn bé ở Thương Lan, cho nên mới đến.

Thiên Mị nhìn Đường Mẫn và Quân Mạc Ly nói, khó hiểu, hắn là ai? Vừa rồi lão bản kia nói ai đến Phong Chiêu nhỉ? Hình như là thái tử Hiên Viên, người thần bí chưa bao giờ bước khỏi Hiên Viên, là chỉ hắn sao?

“Cảnh Tu, nghe nói là một vị thái tử tâm tư  rất sâu. Bằng không dựa vào việc, hắn không có chiến công gì ở Hiên Viên, mà lại có thể chiếm cứ Đông cung vài chục năm không đổi. Hoàng đế Hiên Viên đều đẩy đám con trai của ông ta đi, người nào cũng có năng lực đảm đương.”

Thiên Mị rất tò mò thái tử Hiên Viên, không chỉ vì chút điều này. Mấy chục năm, thám tử hắn phải đi Hiên Viên gần như rất ít người có thể còn sống trở về, cho dù trở lại thì tin tức cũng không phải tin quan trọng. Nhất là tin tức về Đông Cung và Cảnh Tu thì càng không.

Phải có năng lực thế nào mới làm cẩn thận được như thế.

Nghe xong lời Thiên Mị nói, Đường Tu lại có một nhận thức mới về Cảnh Tu. Thì ra hắn có năng lực như vậy? Khó trách, tại Đồng Uyển, đại tướng Hiên Viên nghe lời hắn răm rắp, một trận chiến lại bị hắn coi như trò đùa.

Lúc ấy khi ở quân doanh, hắn cố ý cho nàng rời đi, hay là nhất thời không kiểm tra, nàng không rõ ràng lắm. Nhưng trong lòng lại càng cảnh giác hơn với người này.

“Năng lực của hắn, không chỉ có chừng đó.” Quân Mạc Ly nhớ hàng năm hắn xuất hiện bất thình lình ở biệt viện của mình, mà bên phía Hiên Viên vẫn có thái tử xử lý công việc, mà những thủ đoạn kia gần như là giống hắn.

“A? Sao ngươi biết được?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.