Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của mọi người vừa nhìn, âm thanh cầu cứu cũng ngày càng vang dội, mọi người thấy kỳ quái, trong thâm cung nội viện, sao xảy ra như vậy, cuối cùng âm thanh càng ngày càng gần, mọi người chỉ thấy một ma ma, đang liều mạng chạy tới nơi đông người!
Mọi người nhìn nhau, thật không biết đây là chuyện gì, sau lưng ma ma có vài cung nhân định ngăn cản bà, nhưng ma ma hình như khí lực vô cùng lớn, những cung nhân cũng bị bỏ rơi, hôm nay rốt cuộc là ngày thành hôn của Thái tử, bọn thị vệ cũng không tự tiện hạ thủ, thật ra khiến ma ma có lợi, cứng rắn chạy tới trước mặt mọi người!
"Thái hậu nương nương giá lâm!" giọng chói tai của thái giám vang lên, chỉ thấy Thái hậu, vẻ mặt trang trọng, mọi người nhanh quỳ xuống hành lễ, thị vệ cùng cung nhân cũng không tiện ngăn ma ma nữa, cũng quỳ xuống, nhưng ma ma ngược lại rất kích động, trong miệng không ngừng nói thầm cái gì cứu mạng..., dưới chân cũng không nghe, tùy ý đi loạn, va phải cái mâm trên bàn, ầm ầm rớt đầy đất!
"Đều đứng lên đi, ngày đại hỉ, huyên náo như vậy, không ra thể thống gì!" Thái hậu không vui nhíu mày, thời điểm bà đi tới, nghe được động tĩnh, mọi người quỳ đầy đất, thật khiến bà nhìn không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
"Cứu mạng, cứu mạng với!" Ma ma cũng cảm thấy không gian xung quanh khác lạ, tự nhiên đắm chìm trong thế giới của mình rồi, ánh mắt của bà mở thật to, mang theo sợ nồng nặc, âm thanh kia càng ngày càng vang dội!
Cung nhân đứng lên, sợ Thái hậu trách cứ, cũng là nhanh muốn ngăn bà lại, nhưng cố tình bốn phía đề là đại thần, không thể đả thương, hơn nữa ma ma này cũng rất linh hoạt, thật là hiểu rõ cung nhân ngăn nàng, nàng giữa các đại thần, làm cho người ta không dám tới!
Thái hậu hơi cau mày, nhìn bữa tiệc êm đẹp bị một ma ma quấy rầy, lần này người càng ngày càng vô năng, bà không khỏi liếc mắt Hoa ma ma một cái, Hoa ma ma liền để người của Từ Ninh cung nhanh đi ngăn ma ma lại!
Người của Từ Ninh cung lanh lẹ, chốc lát liền vây ma ma vào giữa, bởi vì có Thái hậu phân phó, thị vệ canh cửa cũng mới vừa sợ tay sợ chân, rất nhanh bắt ma ma lại, thân thể ma ma bị người ta bắt được, liên tục kêu thảm thiết, cặp mắt kia đỏ ngầu, con ngươi hình như cũng muốn rơi ra ngoài!
Ma ma không ngừng uốn éo người, nhưng vẫn không thoát khỏi sự giam cầm  của thị vệ, sắc mặt biến thành tro bụi, "Hoàng hậu nương nương tha mạng a, Hoàng Hậu nương nương tha mạng a, lão nô không nhìn thấy gì cả, cái gì cũng không biết!" Ma ma đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống, thân thể co rúc lại, quỳ trên mặt đất, khấu đầu, bà hơi hạ mí mắt, cũng không biết bà hành lễ với ai!
Thái hậu để Hoa ma ma đỡ, ngồi ở chủ vị, lạnh nhạt nhìn ma ma nửa điên nửa khùng, nhưng hết lần này tới lần khác làm cho người ta quả thực tò mò, trong cung không có Hoàng hậu, trong miệng ma ma cũng nói Hoàng hậu, dĩ nhiên phế hậu Tĩnh Tần rồi, bởi vì còn chưa mở yến, Thái tử cũng không có đến, mặt Thái hậu trầm lại, trong lòng hình như nghĩ đến cái gì, "Người tới, để cho nàng tỉnh táo một chút!"
Thái hậu trầm giọng, trong lòng của bà hy vọng có thể thuận lợi để Thái tử thành hôn, khiến Hoàng đế tỉnh lại, hôm nay có người làm loạn, cũng là không vui, nhưng cố tình chuyện liên quan đến Tĩnh Tần, bà lại không muốn dễ dàng thả họ! Hơn nữa, ma ma này bà cũng biết, đây không phải là Hồ ma ma đi theo Tĩnh Tần sao, chuyện này bà quả quyết sẽ không dễ dàng tha đi!
Để Hồ ma ma tỉnh táo, cũng không có biện pháp gì tốt, nhìn bộ dáng điên, có thị vệ từ bên cạnh ôm nước, Hồ ma ma sợ hướng lui về phía sau, ở trong mắt của bà, thị vệ xách thùng nước, vào lúc này cũng là một thanh kiếm, giọt nước kia chính máu trên kiếm, nàng chợt hô to, "Đừng có giết ta, đừng có giết ta!" Hồ ma ma, trong đôi mắt hiện đầy tia máu, có thể thấy được là sợ hãi quá độ, mắt nhìn thị vệ kia càng ngày càng gần, Hồ ma ma đột nhiên không có động tĩnh!
Đầu hơi rũ xuống, thị vệ nhanh để thùng nước xuống, ngón tay đặt ở chóp mũi ma ma, sắc mặt khẽ biến đổi, "Khởi bẩm Thái hậu nương nương, ma ma đã không còn hô hấp!" Thị vệ kia nhanh quỳ xuống!
Trong lòng mọi người hồ nghi, mới vừa rồi Hồ ma ma còn chạy nhảy, hôm nay lại trước mặt của mọi người, vô cớ chết, chẳng lẽ là trúng ma chướng gì, thật kỳ quặc vô cùng!
"Đi mời người khám nghiệm tử thi tới, ai gia muốn nhìn một chút, đến tột cùng là người ở chỗ này giả thần giả quỷ!" Thái hậu phất tay áo, hôm nay người này không giải thích được đã chết ngay, dĩ nhiên sẽ khiến cho mọi người suy đoán, quỷ thần, tự nhiên sẽ là suy đoán của mọi người, "Chờ một chút, mời Tôn thái y tới!" Thái hậu suy nghĩ một chút rồi lại phân phó một câu!
Nhìn bộ dạng Thái hậu, tất nhiên muốn trước mặt của mọi người tra ra hung thủ rồi, ánh mắt của Thái hậu hướng Nạp Lan Tĩnh, trong lòng có định lượng, mặc dù bà hiểu chuyện này cùng Nạp Lan Tĩnh có liên quan, nàng muốn mượn tay của bà, hoàn toàn diệt trừ Tĩnh Tần cùng Dương gia, Thái hậu cũng nguyện ý để cho nàng lợi dụng, nếu ở trước mặt bách quan, cho dù là Dương Quốc công tay cầm trọng binh thì như thế nào, tên đã rơi trên người của hắn, vô luận kết cục như thế nào, Hoàng gia cần phải thắng!
Rất nhanh khám nghiệm tử thi cùng Tôn thái y đi tới, vốn là Tôn thái y y thuật cao hơn nữa cũng sẽ không nhìn người chết, nhưng Thái hậu lo lắng ma ma trúng độc gì, ngộ nhỡ khám nghiệm tử thi không ra được, cũng có thể thỉnh giáo Tôn thái y, Tôn thái y trong kinh thành không người nào không biết, y thuật của hắn cao siêu, do đó lời hắn nói ra, cũng có lực thuyết phục, Tôn thái y cùng khám nghiệm tử thi hành lễ, khám nghiệm tử thi trước mặt của mọi người bắt đầu đi nhìn, trên đất bị ma ma làm cho một mảnh hỗn độn, tuy nói là bị cung nhân dọn dẹp vội vàng, nhưng hôm nay một người chết đặt ở trước mặt, cho dù là bàn đầy món ngon, mọi người cũng không có hứng thú ăn!
Tôn thái y cùng khám nghiệm tử thi tựa hồ đang thương lượng cái gì, bọn họ trao đổi thật thấp, hồi lâu nhìn hai người gật đầu, hình như đã nhìn rõ ràng, "Khởi bẩm Thái hậu nương nương, trong thân thể ma ma có độc, cùng độc Hoàng thượng bị trúng tương tự, nếu vi thần nhìn không lầm, ma ma bị kinh sợ, mới khác thường như vậy, hơn nữa người nọ bỏ thuốc độc tính cực lớn, cho nên mới trong thời gian ngắn như vậy bộc phát!" Tôn thái y cúi thấp đầu, cũng là bẩm báo rõ ràng!
Mặt của mọi người cả kinh, bọn họ đều biết được Hoàng đế bệnh nặng, thật không nghĩ đến Hoàng đế lại bị người hạ độc, quả thực nghe rợn cả người, về phần Tôn thái y dám ở ngay trước mặt của mọi người nói chuyện này ra ngoài, nhưng nhìn ánh mắt của Thái hậu, bà không sợ mọi người biết được, Tôn thái y mới dám bẩm báo!
"Dẫn Tĩnh Tần tới cho ai gia!" Thái hậu vỗ mạnh cái bàn một cái, trên mặt tức giận chặt, Hồ ma ma là người của Tĩnh Tần, cũng luôn miệng nói không cần giết nàng, có thể thấy được bà biết được bí mật của Tĩnh Tần, hiện tại lòng của mọi người đều hoài nghi Tĩnh Tần, đừng nói là Thái hậu chỉ nói mang Tĩnh Tần tới, cho dù là trực tiếp xử tử, cũng hợp tình hợp lý!
Nạp Lan Tĩnh an tĩnh ngồi ở vị trí của mình, giống như nhìn con hát đang diễn trò, khóe miệng hơi nâng, nhìn sắc thái khác nhau của mọi người, giống như cực kỳ thưởng thức, thuốc trên người Hồ ma ma là nàng để Thu Nguyệt làm, trừ độc dược, còn hỗn tạp một loại có thể để người ta suy nghĩ loạn thuốc, chịu một chút xíu kinh sợ, Hồ ma ma sẽ nghi ngờ, mình liền hù dọa thành bộ dáng như vậy, hơn nữa, về phần thuốc của Hoàng đế, cũng là trừ Thái tử động vào còn có nàng, Tôn thái y nói cũng không sai!
Mà Thái hậu nhưng cũng sẽ không hoài nghi nàng động tay động chân với Hoàng đế, cuối cùng không có người tiết lộ sơ hở lớn thế này trước mặt mọi người, hôm nay sự thật đã phơi bày trước mắt, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, Dương phủ làm sao phách lối, tra độc hại Hoàng đế, tội lớn diệt cửu tộc, đến lúc đó sợ là Thái tử cũng khó sống.
Nạp Lan Tĩnh hơi hạ mí mắt, khóe miệng hơi cười, một lát Hòa quý nhân cũng sẽ đến Hoàng cung, nếu để cho người Dương gia biết được, bọn họ dùng hết tất cả muốn giữ được người, lại không phải hoàng tử, nên có cảm tưởng gì, mặc dù Dương gia bây giờ tay cầm binh quyền, nhưng Dương Trạch Dương Hạo đều rời đi, Dương gia vô hậu, dĩ nhiên là để tất cả hi vọng đặt trên người Thái tử, Nạp Lan Tĩnh thích nhất nhìn cảnh người chết tâm!
"Hoàng thượng băng hà!" Người thị vệ này mới vừa lĩnh mệnh Thái hậu, lúc chuẩn bị rời đi, lại truyền tới cái âm thanh này, giọng bọn thái giám vào lúc này có vẻ càng phát vang dội!
"Cái gì?" Sắc mặt Thái hậu chợt biến đổi, mang trên mặt mấy phần kinh ngạc, mấy phần không dám tin, mọi người cũng không nghĩ tới, bàn luận xôn xao, trong lúc nhất thời trong đình vô cùng huyên náo, tất cả vũ nữ bên cạnh, cũng vội vàng thay Thải Y, mặc tố trang*!
Tố trang: quần áo tang
Đã xảy ra chuyện, đây là ý niệm duy nhất trong đầu Nạp Lan Tĩnh, nàng nhíu mày thật chặt, Thái tử so với trong tưởng tượng của nàng còn tâm cơ hơn, ánh mắt của nàng quét qua mặt mọi người ở giữa sân, nhưng thủy chung không có nhìn thấy Cung Ngao, lòng của nàng trong nháy mắt liền lạnh, Thôi Nguyên đã an bài xong, hắn đang bên ngoài cung chờ, nội cung có Cung Ngao phụ trách, mặc dù vào lúc này tin truyền ra, Thôi Nguyên cũng không có biện pháp, hơn nữa người của Nhị hoàng tử cũng đã kiềm chế Hữu Tướng cùng Dương Quốc công, không động được, mặt của Nạp Lan Tĩnh xanh mét, một ván này, đến tột cùng là người nào kềm chế người nào, thật ra khiến người ta nhìn không thấu!
"Mau để cho Tiêm Dạ xuất cung, ngăn cản Hòa Quý nhân vào cung!" Cũng chỉ là một khắc hốt hoảng, Nạp Lan Tĩnh liền khôi phục lý trí, nếu chuyện đã thành như vậy, chẳng bằng làm chuyên có lợi nhất cho mình, Hòa Quý nhân là lá bài quý không  ném được, dĩ nhiên là phải bảo vệ thật tốt, hôm nay Ngự Lâm quân sợ là đã nắm trong tay Thái tử, nếu lúc này an bài Hòa Quý nhân vào cung, sợ là phải chết không thể nghi ngờ!
Nhị hoàng tử gật đầu một cái, dĩ nhiên là hiểu Nạp Lan Tĩnh lo lắng cái gì, hắn thấp nhỏ giọng, cũng là phân phó Tiêu Dạ bên cạnh, nhưng là chuyện trong nháy mắt, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Nhị hoàng tử cùng Nạp Lan hiên ở giữa không trung trao đổi một cái ánh mắt, hôm nay xảy ra chuyện này, bọn họ phải làm chính là bảo vệ Nạp Lan Tĩnh không để cho nàng bị thương tổn!
Thái hậu nhanh đứng dậy, trong nháy mắt lảo đảo đứng không vững, thật may là Hoa ma ma tay mắt lanh lẹ, nếu không Thái hậu sẽ ngã nhào trên đất trước mặt của mọi người, Thái hậu nhanh chạy tới, mọi người cũng cùng đi phía sau, Hoàng đế băng hà, thật là chuyện lớn!
Cũng chỉ là chốc lát, bên ngoài trang trí màu đỏ, liền đổi thành màu trắng, thời điểm Thái hậu đi tới, liền thấy tẩm cung Hoàng đế đã là một mảnh bi thương, các cung nữ quỳ đầy đất, "Hoàng nhi!" Giọng Thái hậu run lên, cũng là đi tới trước mặt Hoàng đế, nhìn hắn giống như ngủ, cũng là thủy chung không tin, hắn thật sự đã rời mình đi, vốn cho là chỉ cần Thái tử Thành hôn, Hoàng đế sẽ tỉnh lại, lại không nghĩ rằng lòng tràn đầy vui mừng, vào giờ khắc này chính là toàn bộ tan biến!
Đều nói chuyện khổ sở nhất trên đời, chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mặc dù Thái hậu cùng Hoàng đế bất hòa, nhưng rốt cuộc là mẫu tử tình thâm, làm sao có thể dứt bỏ, bà hít mũi một cái, cố nén không để cho nước mắt chảy ra, "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng trước đó vài ngày Hoàng đế vẫn còn rất tốt?" Thái hậu trầm giọng, che giấu bi thương trong giọng nói, chỉ có uy nghiêm, chỉ có cường thế ở bên trong!
"Khởi bẩm Thái hậu nương nương, hôm nay là ngày thành hôn của Thái tử điện hạ, thời điểm tụi nô tỳ tắm cho Hoàng thượng, đột nhiên phát hiện Hoàng thượng không còn thở!" Cung nhân nói xong trong lòng run sợ, chỉ sợ Thái hậu mất hứng, để bọn họ chôn theo Hoàng đế!
Chỉ là cung nhân nói là lời nói thật, lễ thành hôn của Thái tử đều là để Hoàng đế có thể tỉnh lại, vội vàng rửa mặt vì Hoàng đế, để đồ may mắn, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này!
"Mang Tĩnh Tần vào, ai gia muốn nhìn một chút độc phụ này tàn nhẫn như thế nào!" Nước mắt Thái hậu vẫn còn chảy ra, một đời kiên cường, nhi tử qua đời cũng phải cố nén bi thương, mọi người hâm mộ Thái hậu thân phận cao quý nhất, nhưng không biết bà mới phải người đáng thương nhất, Hoa ma ma nhìn Thái hậu   vội vàng đưa khăn tới, Thái hậu phất tay áo, mặc cho nước mắt chảy xuống, bà phải nhớ kỹ tư vị nước mắt này, bà muốn cho kẻ địch cũng nếm mùi nước mắt!
"Từ từ đã!" Dương Quốc công ở một bên cuối cùng lên tiếng, hắn từ bên người Khánh quốc công đi ra, trên mặt hình như  già hơn rất nhiều, hắn vừa mới biết được trong cung Tĩnh Tần bị dung sơ hình, hắn tiếc nuối vô cùng, nhưng không có bất kỳ phương pháp xử lí nào, ai bảo hắn chỉ là một thần tử, nhưng nhìn Thái hậu khổ sở như vậy, hắn đột nhiên có một dòng khoái cảm trả thù, đều là phụ mẫu, nỗi đau này, cũng có thể nhìn ra!
"Khởi bẩm Thái hậu nương nương, chuyện này chắc chắn là có người cố ý muốn hãm hại Tĩnh Tần nương nương, cầu xin Thái hậu nương nương nghĩ lại!" mặc dù Dương Quốc công cúi thấp đầu, khóe miệng cũng hơi nâng lên, giống như là đang vui mừng!
Vẻ mặt của hắn không thể nghi ngờ là ở sâu trong lòng thọc một cây đao, "Hãm hại? Ai gia ngược lại nhìn Dương gia các ngươi có dụng ý khác!" Thái hậu lạnh lùng nói một câu, năm đó tiên đế bỏ lại cô nhi quả mẫu bọn họ, ở trước mặt triều thần bà gắng gượng vượt qua, hôm nay Hoàng đế đã đi, Thái hậu âm thầm tự nói với mình, lần này bà cũng có thể gắng gượng qua, "Người tới, tặc tử rắp tâm hại người, bắt lại cho ai gia!" Thái hậu nâng giọng, cho dù đến lúc này,bà coi như Dương Quốc công chỉ là một người thường, khí thế của bà không yếu đi chút nào.
"Ai dám?" Chỉ nghe một giọng nói lạnh lùng truyền đến, mọi người quay đầu đi, lại nhìn Thái tử mặt lạnh đi vào, vốn là nên mặc hỉ bào đỏ thẫm đã đổi thành màu trắng, mà phía sau hắn mang theo lượng lớn Ngự Lâm quân!
"Càn rỡ, trước mặt ai gia há để ngươi phách lối?" Thái hậu không vui khiển trách Thái tử, Hoàng đế mới vừa đi, nhưng bà lại phải mạnh mẽ hơn, tới đối mặt với mọi người!
"Nếu là tầm thường, dĩ nhiên là muốn cực kỳ kính yêu Hoàng tổ mẫu, nhưng nếu là hung thủ hại chết Phụ hoàng, bà không xứng với!" Mặt mày Thái tử mang theo vài phần  bi thương, nhưng trong mắt hung quang hiện ra, nhìn Thái hậu cùng Hoàng đế càng thêm hận ý, Thái tử đi về phía trước một bước, bởi vì thân hình cao lơn, từ  trên cao nhìn xuống Thái hậu, hơi nhếch khóe miệng, "Ngươi không xứng!" Giọng của hắn lạnh như tháng chạp, lạnh lẽo thấu xương!
"Càn rỡ! Ngươi đừng vội ở chỗ này nói bậy!" Thái hậu lạnh lùng nhìn Thái tử, trong lòng rất hối hận, vì sao, vì sao không sớm nhìn thấu hắn là hạng người nhưu vậy, vô ích trước kia đối với hắn thương yêu, Thái hậu lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhưng trong lòng thì kinh hãi, dù sao sau lưng Thái tử là Ngự Lâm quân, ánh mắt lưu chuyển, sợ là, Cung Ngao đã đã xảy ra chuyện, Thái hậu híp mắt, nhưng trong lòng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
"Vậy sao?" Thái tử cười lạnh một tiếng, mang theo giễu cợt, "Hoàng tôn ngược lại muốn thỉnh giáo Hoàng tổ mẫu, không biết Hoàng thúc Khảm Bình vương tại sao lại bị Phụ hoàng khiển trách trở về đều thành, tại sao lại khiến Phụ hoàng hạ chỉ, không phải triệu kiến không được vào cung, vì sao Hoàng tổ mẫu cũng vào thời điểm kia lui khỏi vị trí Từ Ninh cung, cái này thật chỉ đơn giản là trùng hợp như vậy sao?" Thái tử hơi ngẩng đầu lên, nói đến những chuyện xưa!
Những chuyện tình này chỉ có người Hoàng tộc biết được, người ngoài căn bản không biết gì, bách quan chẳng qua cảm thấy chuyện kia khả nghi, hôm nay được Thái tử nói một chút, giật mình hình như đã hiểu ra cái gì, hơn nữa sau xuất cung, bởi vì Hoàng đế gặp chuyện không may, mới ra ngoài!
"Phụ hoàng tâm niệm tình cũ, không đành lòng đuổi cùng giết tận, nhưng không nghĩ lại mang tới họa sát thân!" Thái tử thở dài, thế nhưng thời điểm phần lớn mọi người cũng tin lời của hắn, ngôi vị Hoàng đế tranh giành là hung tàn nhất, không ngờ Thái hậu lại độc ác như vậy!
"Quả nhiên là buồn cười, hổ dữ còn không ăn thịt con, ai gia há lại làm ra chuyện như vậy, hơn nữa vô luận là khảm Bình vương, Phụ hoàng ngươi đều là Hoàng nhi ai gia, vô luận bọn họ người nào lên ngôi, tất cả ai gia đều là Thái hậu, ai gia cũng chỉ bởi vì thân thể khó chịu, nhưng không nghĩ rơi xuống miệng của ngươi thực lại thành chuyện khác!" Thái hậu ngẩng đầu, tay chỉ nắm tay Hoa ma ma, bà sợ buông ra, sẽ không kiên trì nổi đối mặt với đứa cháu bất hiếu này!
"Vậy sao? Vậy không biết Hoàng tổ mẫu nên giải thích thế nào?" Trên mặt Thái tử không có thay đổi gì, từ trong ngực móc ra  giấy Tuyên Thành khiến mọi người nhìn rõ ràng, "Đây là trong lúc vô tình nhặt được, nghĩ đến Hoàng tổ mẫu hẳn rất rõ ràng!" Thái tử nói xong, lạnh lùng ném giấy xuống đất, tờ giấy này lại chính là Thái hậu ngày đó để Hoa ma ma chuyển lá thư cho Khảm Bình vương hồi kinh, ban đầu Thái hậu chẳng qua cảm thấy kỳ hoặc, chỉ là triều đình có biến, không ngờ thư này cuối cùng là không có đưa ra ngoài!
"Không biết Hoàng tổ mẫu muốn Hoàng thúc hỏa tốc hồi kinh đến tột cùng là vì cái gì, là muốn hỏa tốc hồi kinh thừa kế ngôi vị Hoàng đế sao?" Thái tử lên một tiếng, như ý nguyện nhìn Thái hậu đổi sắc mặt, ánh mắt của hắn không khỏi nhìn Nạp Lan Tĩnh, mang theo nụ cười khát máu, hắn nói hắn nhất định sẽ làm cho Nạp Lan Tĩnh trở thành nữ nhân của hắn, thì nhất định sẽ làm được!
"Người tới mang Hoàng tổ mẫu xuống, chỉ là nếu Phụ hoàng không đành lòng tổn thương Hoàng tổ mẫu, dĩ nhiên Hoàng tôn sẽ tuân theo nguyện vọng Phụ hoàng, nhất định sẽ để Hoàng tổ mẫu ở trong hậu cung dung dưỡng tuổi già!" Thái tử mang theo vài phần  hài lòng, hắn giống như thấy giang sơn Đại Dung, toàn bộ  thần phục ở dưới chân của hắn!
"Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Thái hậu nương nương phụ tá Hoàng thượng nhiều năm như vậy, quyết sẽ không làm ra như vậy chuyện!" Người cầu xin tha thứ đầu tiên lại là Tần thượng thư, hắn khom người, mang theo khuôn mặt khẩn thiết!
"Hả? Vậy theo Tần Thượng Thư nói, phải nên làm như thế nào, chẳng lẽ là Tần Thượng Thư còn biết được chân tướng khác? Nghĩ đến các vị đại thần cũng là muốn nghe một chút, phiền Tần Thượng Thư cho nói rõ một chút!" Thái tử lạnh lùng quay nhìn Tần Thượng Thư, trong mắt mang theo vài phần rất hiếu kỳ, nhưng càng là như vậy, cũng là làm cho người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì!
"Này! Vi thần quá phận rồi!" Tần Thượng Thư không ngờ Thái tử sẽ nói trực tiếp như vậy, liền nhanh lui xuống, ý tứ của Thái tử chính là muốn hắn lấy ra chứng cớ Thái hậu trong sạch, nếu không bỏ ra nổi, vậy liền sẽ trở thành vong hồn dưới đao Ngự Lâm quân, tất nhiên hắn không liều được!
Hơn nữa đây đều là bí mậy Hoàng gia, dĩ nhiên Tần Thượng Thư sẽ không biết được, các vị đại thần nhìn Tần Thượng Thư bị nói trở lại khó chịu như vậy, đại thần muốn cầu tha thứ, vào lúc này đều không dám mở miệng, này dù sao tính mạng mình, hoặc là tính mạng cả nhà, tuyệt đối không thể dễ dàng mạo hiểm!
Mắt Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nhìn hai người hát xướng, thật sự là diễn được, nếu không biết trước, mình có lẽ cũng sẽ bị cảnh tượng trước mắt che đậy, ai có thể nghĩ đến Tần Thượng Thư là người của Thái tử, nhưng hắn là nhạc phụ của Cung Ngao, là phụ thân Tần Quý Nhân, người nào không biết Tần Quý Nhân chịu hết áp bức từ Tĩnh Tần, giả, tất cả đều là giả!
Nạp Lan Tĩnh giờ mới hiểu được, vì sao nàng nhìn Tần Quý Nhân không đứng lên, vì sao hôm đó ở trong bữa tiệc, nhìn Na Già cùng Tần Quý Nhân có cảm giác bọn họ có chỗ tương đồng, sợ Tần Thượng Thư vốn là người của Quy Tư quốc, là Quy Tư phái tới mật thám đi, Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười cười, nàng dịu dàng động lòng người, nhát gan không chịu được chuyện, thật sự là lừa gạt mọi người quá tốt, đều nói là ngàn vạn đề phòng, lại khó phòng người bên gối, biểu ca sợ là bị nàng hại, Nạp Lan Tĩnh cười khổ một tiếng, một đời mình quả thật đơn thuần, mặc dù đến chết cũng nhìn không ra ăn trộm Cung phủ sẽ là ai, thật sự là buồn cười!
Nhị hoàng tử nhìn trên mặt Nạp Lan Tĩnh biết đổi không ngừng, không khỏi nắm chặt tay Nạp Lan Tĩnh, yên lặng an ủi, Nạp Lan Tĩnh cảm thụ nhiệt độ từ tay hắn, vốn là vẻ mặt cuồng loạn, mới chậm rãi khôi phục!
Nhị hoàng tử lặng lẽ viết chữ ở lòng bàn tay Nạp Lan Tĩnh, hắn nói thắng bại là chuyện binh gia thường tình, Thái tử âm hiểm, vẫn có thể có ai làm khó hắn! Nạp Lan Tĩnh hơi giương mắt, nhìn trên mặt Nhị hoàng tử mang theo nụ cười, nàng không khỏi tĩnh tâm, Nhị hoàng tử hơi nhếch khóe miệng, bọn họ cũng không có bại toàn bộ không phải sao? Cuối cùng Nạp Lan Tĩnh lộ ra một nụ cười, trong thế cục này, ai mới là người thắng đây?
"Hừ! Ai gia tự mình đi!" Người thị vệ nhìn ánh mắt Thái tử, nhanh đi xin Thái hậu, Thái hậu lạnh giọng, hôm nay đại thế đã qua, bà đã nhìn rõ ràng, hôm nay chỉ có thể lưu lại chút tôn nghiêm cuối cùng, bà vẫn còn là Thái hậu, tương lai là Thái Hoàng Thái hậu, kiếp này không có gì bình thường, ai có thể biết được, ai sẽ là người cười đến cuối cùng, Thái hậu nắm chặt thành quyền, cũng là ngẩng đầu lên, mang theo kiêu ngạo củaThái hậu, sải bước rời đi!
Mọi người không khỏi cảm thán Thái hậu quả nhiên là một nữ tử không thua đấng mày râu, "Phụ hoàng!" Thái tử một tiếng khóc thút thít, thức tỉnh mọi người, cùng thời gian toàn cung vui mừng toàn bộ đổi thành màu trắng thê lương, thật sự là việc đời khó đoán! Thiết linh đường cũng chỉ là chuyện chốc lát, Nạp Lan Tĩnh cũng đều đổi lại đồ tang, canh giữ ở Hoàng đế linh, Mạnh Vi vốn nên đang vui vẻ, cũng theo thân phận của Thái tử phi, hầu hạ ở Hoàng đế linh!
"Đất nước không thể một ngày không chủ, cựu thần cả gan xin Thái tử điện hạ sớm ngày lên ngôi, tránh cho nhân dân bất ổn!" Hoàng đế vừa chết, đúng là vẫn muốn nói đến chuyện mấu chốt nhất, Dương Quốc công hơi ôm quyền, Hoàng đế trước đó vài ngày bởi vì thân thể khó chịu, mới để cho Tam hoàng tử tạm thay mặt trị nước, hôm nay Hoàng đế đã đi, dĩ nhiên là nên để Thái tử lên ngôi, Thái tử là khi Hoàng đế còn sống lập nên, Thái tử lên ngôi, cũng là thuận nước đẩy thuyền!
"Nước không thể một ngày không quân, nói rất hay, nói rất hay!" Khánh quốc công bên cạnh cũng không khỏi lên tiếng, hắn đứng ở trên linh đường, trong mắt cũng rõ ràng, hôm nay nhìn tình thế Thái tử, sợ Ngự Lâm quân cả Hoàng cung cũng bị hắn khống chế, nếu muốn bình an rời đi, sợ là chỉ có thể đồng ý Thái tử lên ngôi, nếu người nào dám phản đối, sợ là tính mạng bản thân khó giữ được, hôm nay Thái hậu gặp chuyện không may, Khánh quốc công phủ cũng tràn ngập nguy cơ, đến lúc này, dĩ nhiên Khánh quốc công không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thứ nhất mở miệng! Hơn nữa hắn cũng là người chọn lựa thích hợp nhất!
"Chỉ là người lên ngôi không phải Thái tử thì thích hợp hơn!" Khánh quốc công lắc đầu một cái, hình như không đồng ý Dương Quốc công nói như vậy, "Này người lên ngôi, để Tam hoàng tử không ai có thể hơn!" Khánh quốc công nâng giọng, bách quan hơi kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng nghị luận ầm ĩ!
Khánh quốc công bước tới phía trước một bước, ánh mắt quét qua mặt của mọi người lên, lại lần nữa mở miệng, "Tĩnh Tần hại chết Hoàng trưởng tôn, Thái tử điện hạ giải thích như thế nào, hơn nữa, Hoàng thượng hạ chỉ để Chiêu Nghi nương nương trông coi hậu cung, huỷ bỏ tần vị của Tĩnh Tần, dĩ nhiên là bởi vì Dương gia không người nào có đức, đây có không đức làm mẹ, Thái tử thì có thể gánh chịu như thế nào ngôi vị quân chủ này, như thế nào khiến người trong thiên hạ tin phục!" Khánh quốc công không chờ Thái tử mở miệng giải thích, chính là một tia ý thức mà nói  ra ngoài, dù sao Dương phủ gặp chuyện không may, tất cả mọi người nhìn rõ ràng, hơn nữa, đột nhiên cả Dương Quốc công vào Đại Lý Tự, tất cả mọi người không biết là cái gì nguyên nhân, nghiêm khắc mà nói, Dương Quốc công còn là một tội thần, tội thần, làm sao có thể ngồi lên vị trí tôn quý như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.