Bảy ngày sau. Trong một rừng cây nhỏ ở ngoại ô phía Đông Lạc Dương, chimchóc hoảng hốt bay vọt lên bầu trời đêm, Hoa Miên Miên thân mặc y phụcdạ hành đạo tặc tiêu chuẩn vác một tay nải lớn bò bên gốc cây, kéo chiếc khăn đen đang che mặt đến suýt ngạt thở xuống, há to miệng hít thởkhông khí trong lành. Haiz, làm phi tặc thật sự là một nghệ thuật, không những cần khinh công khá mà còn phải có thể lực hơn người và gan dạkinh người. Làm phi tặc đã khó, làm nữ phi tặc càng khó hơn, làm một nữphi tặc chuyên nghiệp lại là khó càng thêm khó.
Trong lúc Hoa Miên Miên đang cảm thán tình hình sự nghiệp cam go trướcmắt, đột nhiên nàng nghe thấy hình như có người đang lớn tiếng hátxướng, vậy là nàng hiếu kỳ đặt tay nải xuống, rón rén bò vào trong bụicây, âm thầm vạch cành cây nhìn ra ngoài.
Mai đỏ đang nở, đêm ngoại thành Lạc Dương, vầng trăng cong cong, chiếccầu nhỏ cong cong, không có A Kiều, chỉ có thư sinh, hơn nữa còn là mộtthư sinh rất kỳ quái.
Hắn mặc một chiếc trường bào màu vàng vô cùng lòe loẹt, hơn nữa áo bàodài ra một đoạn, rộng thùng thình như đang được treo trên người hắn, rõràng đó không phải là y phục của người này. Trên đầu đội một chiếc mãocùng màu, bên nón cắm một đóa mẫu đơn nghiêng nghiêng, trên tay cầm mộtchiếc quạt giấy màu vàng. Hắn từng bước lắc đầu vẫy đuôi đi từ phía Đông cầu đến phía Tây cầu, sau đó lại lắc lư từ phía Tây trở về phía Đông,miệng lớn tiếng hát “Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phong-truyen-ky/3143854/quyen-2-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.