Bảy ngày sau. Trong một rừng cây nhỏ ở ngoại ô phía Đông Lạc Dương, chimchóc hoảng hốt bay vọt lên bầu trời đêm, Hoa Miên Miên thân mặc y phụcdạ hành đạo tặc tiêu chuẩn vác một tay nải lớn bò bên gốc cây, kéo chiếc khăn đen đang che mặt đến suýt ngạt thở xuống, há to miệng hít thởkhông khí trong lành. Haiz, làm phi tặc thật sự là một nghệ thuật, không những cần khinh công khá mà còn phải có thể lực hơn người và gan dạkinh người. Làm phi tặc đã khó, làm nữ phi tặc càng khó hơn, làm một nữphi tặc chuyên nghiệp lại là khó càng thêm khó.
Trong lúc Hoa Miên Miên đang cảm thán tình hình sự nghiệp cam go trướcmắt, đột nhiên nàng nghe thấy hình như có người đang lớn tiếng hátxướng, vậy là nàng hiếu kỳ đặt tay nải xuống, rón rén bò vào trong bụicây, âm thầm vạch cành cây nhìn ra ngoài.
Mai đỏ đang nở, đêm ngoại thành Lạc Dương, vầng trăng cong cong, chiếccầu nhỏ cong cong, không có A Kiều, chỉ có thư sinh, hơn nữa còn là mộtthư sinh rất kỳ quái.
Hắn mặc một chiếc trường bào màu vàng vô cùng lòe loẹt, hơn nữa áo bàodài ra một đoạn, rộng thùng thình như đang được treo trên người hắn, rõràng đó không phải là y phục của người này. Trên đầu đội một chiếc mãocùng màu, bên nón cắm một đóa mẫu đơn nghiêng nghiêng, trên tay cầm mộtchiếc quạt giấy màu vàng. Hắn từng bước lắc đầu vẫy đuôi đi từ phía Đông cầu đến phía Tây cầu, sau đó lại lắc lư từ phía Tây trở về phía Đông,miệng lớn tiếng hát “Hoa dại bên đường đừng nên hái”, đôi lúc lại mởchiếc quạt giả vờ phe phẩy.
Hoa Miên Miên rụt đầu hếch mũi, xí, thư sinh gì chứ, rõ ràng là một têncông tử đào hoa giàu xổi. Nửa đêm canh ba, rừng núi hoang vu, nhất địnhlà không có chuyện gì tốt lành, he he, có tài vật bất nghĩa chính là lúc trừ hại cho dân của Quái hiệp nhất đóa miên này đây.
Nghĩ đến đây, Hoa Miên Miên đứng dậy, chỉnh sửa y phục, bịt lại chiếckhăn đen, vươn vai vặn eo làm nóng người, sau đó lấy ra chiếc thắt lưngdài có gắn lục lạc, “soạt” một tiếng chui ra khỏi bụi cây, nhào đến saulưng giá treo y phục kia.
Người đó vốn quay lưng về phía Hoa Miên Miên, mãi đến khi nàng nhảy đếnsau lưng mình, dường như vẫn không hề phát giác. Khi chiếc lục lạc sắpđánh trúng lưng hắn, hắn bỗng nhiên lắc người tránh được, động tác nhanh đến mức Hoa Miên Miên cũng không kịp nhìn rõ.
Còn chưa chờ Hoa Miên Miên thu lại thắt lưng, người đó xoay người, cườinhẹ một tiếng, vứt thẳng chiếc quạt ra, chiếc quạt xoay một vòng trênđầu nàng rồi lại quay về rơi vào tay hắn. Hoa Miên Miên cảm thấy mình bị trêu chọc bèn nổi giận, Hoa miên linh trong tay rung lên, như hai conrắn bạc đánh thẳng vào mặt người đó.
Cứ như vậy hơn chục chiêu, võ công hai người dường như không hơn kémnhau mấy, nhất thời không phân cao thấp. Nhưng tốc độ người đó dần dầnchậm lại, thấy Hoa Miên Miên chỉ công kích bằng quyền và lục lạc cũnghơi kinh ngạc, sau khi “Í” một tiếng bỗng đổi chiêu thức, bộ pháp dướichân cũng trở nên quái dị.
Hoa Miên Miên chỉ cảm thấy bóng người trước mặt dao động, mấy lần bịtrúng đòn, trong lúc không để ý bèn lộ ra sơ hở. Người đó thuận thế tómlấy cánh tay phải nàng vặn ngược, giọng điệu trấn định nói, “Cô khôngphải là Cầm Yêu!”
Hoa Miên Miên bị khống chế vừa giãy dụa muốn đá ngược lại đối phươngnhưng không có kết quả, vừa tức giận mắng: “Con mắt nào của ngươi nhìnthấy ta là Cầm Yêu quỷ quái gì đó hả? Hừ, muốn chém muốn giết tùy ngươi, hai mươi năm sau cô nương ta vẫn là một hảo… hảo nữ hiệp.”
Người đó nghe vậy phì cười một tiếng, buông tay ôm quyền thi lễ, “Khôngbiết cao danh quý tánh của nữ hiệp là gì? Đi lại ở đâu? Vừa rồi có chỗđắc tội, hiểu lầm hiểu lầm.” Giọng nói giòn giã êm tai, rõ ràng là mộtnữ nhân.
Hoa Miên Miên quay đầu lại, chu miệng vừa xoa vai phải bị bẻ đau, vừaquan sát kỹ đối phương. Nhìn chính diện thì tạo hình này vẫn… vẫn rấtngốc nghếch, chiếc mão mẫu đơn xiêu xiêu vẹo vẹo, đôi mắt vô tội trêngương mặt nhỏ nhắn tròn trịa chớp chớp, rõ ràng là một gương mặt vô cùng bình thường, nhưng tại sao mình lại cảm thấy có ấn tượng sâu sắc nhưvậy nhỉ, đặc biệt là đôi mắt đen láy cong cong kia, vừa thấy nó xoay điđảo lại là biết chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.
“A a a, cô!” Cuối cùng Hoa Miên Miên cũng nhớ ra người này là ai, taychỉ vào đối phương, vô cùng căm phẫn, “Cô chính là nữ nhân ăn quịt!”
Xưng hô này… bàn tay đang vô cùng tiêu sái phe phẩy quạt của Tường Phong khựng lại, nàng gãi đầu, xưng hô này thật khiến người ta toát mồ hôilạnh mà. Nàng tức tốc lục lọi trong trí nhớ, hồi tưởng lại một lượt tấtcả những lần ăn quịt trong đời mình, cuối cùng cũng nhớ được tiểu cônương chủ nợ xinh đẹp trước mặt. Nàng xoay ngược cán quạt gõ vào lòngbàn tay, khóe miệng mang ý cười, từ tốn nói, “Cô chính là cô nương bánđại lực hoàn!”
“Hừ, cô chính là nữ nhân ăn quịt nham hiểm xảo trá ăn rồi không nhậnkia!” Hoa Miên Miên vô cùng tức tối, nhớ lại trong quyển một mình là một cô bé lương thiện ngây thơ biết dường nào, không sợ mưa nắng sớm đi tối về, nào ngờ, lần làm ăn lớn duy nhất lại bị nữ nhân bỉ ổi vô sỉ trướcmặt này ăn quịt mất.
Tường Phong khẽ nhíu mắt, không hề cảm thấy áy náy trước hành vi xấu xacủa mình, ngược lại còn không chịu thua kém, lập tức đáp trả một câu,“He he, cô chính là cô nương bán đại lực hoàn phạm pháp chiếm lòng đường trốn thuế cản trở trị an kia đó à!”
Hoa Miên Miên trợn tròn đôi mắt hạnh, thật sự không dám tin một ngườilại có thể vô sỉ đến mức này, “Cô… đứng nhìn là có tội, ăn quịt là vôđạo.”
Tường Phong khinh bỉ hừ mũi, không để tâm đáp: “Đánh chống hàng giả,người người có trách nhiệm.” Nói xong bèn nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Cuối cùng cũng không còn cách nào, Hoa Miên Miên vội nắm gấu áo Tường Phong, mắt lệ lưng tròng nhìn nàng, “Cô… cô trả tiền đi…”
“Hả?” Tường Phong nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp khóc như mèo mướpcủa Hoa Miên Miên, lòng thầm buồn cười, “Được rồi, nếu cô muốn giả ngốcvới ta thì ta cũng không khách sáo nữa.” Nói xong bèn dùng quạt chỉ vàođôi hoa tai tròn lấp lánh ánh sáng trên tai Hoa Miên Miên, “Xem chấtliệu và màu sắc thì dây rõ ràng là trân châu Nam Hải, mỗi năm tiến cốngvào Đại nội cũng chỉ chừng mười hạt.” Tiếp đó lật tay nâng Hoa miên linh trên thắt lưng của Hoa Miên Miên lắc lắc, giọng điệu có chút uy hiếp,“Hai chiếc lục lạc này là dùng bạc tinh khiết chế tạo, thắt lưng là hàng thêu Tô Châu thủ công tinh phẩm do mười thợ thêu của Cẩm Tú phườngTrường An chế tạo, đầu năm nay mới bán với số lượng có hạn, ngay cả mấyphú hộ giàu xổi có tiền cũng không mua được.”
Hoa Miên Miên chột dạ, đang định rụt tay, lại bị Tường Phong thừa thắngxông lên tóm lại, tặc lưỡi thở dài, “Còn đôi tay này nữa, cho dù tập võcũng không để lại vết chai nào, có thể thấy thường ngày ăn sung mặcsướng quen rồi, chưa từng chịu chút khổ cực nào.” Nói xong Tường Phongbèn buông tay, ôm ngực nhìn Hoa Miên Miên, “Rốt cuộc cô là đại tiểu thưnhà nào, ra ngoài thể nghiệm giang hồ vui lắm sao? Dám giở trò với ta à, he he…”
Thấy bị vạch trần, Hoa Miên Miên hơi thẹn, nhưng lập tức khôi phục lạibản sắc hung thần ác sát tự nhiên, chống nạnh nhìn Tường Phong đang đắcý, “Cô mặc kệ ta có lai lịch gì, hừ, cô thiếu nợ mà còn nói lý lẽ! Mườiđồng cộng thêm một tháng tiền lời, tổng cộng là một lượng bạc, trả tiềnđây!”
Chân Tường Phong lảo đảo, ác quá, ác còn hơn bọn cho vay nặng lãi nữa.Nàng hất tóc, đá một viên đá, miệng huýt sáo nhìn lên trời giả ngốc, dứt khoát gọn gàng đáp: “Không, có, tiền.” Lòng lại thầm bổ sung thêm mộtcâu: Có tiền cũng không trả đâu.
Hoa Miên Miên nhìn Tường Phong trước mặt, bộ dạng đòi tiền thì khôngtrả, đòi mạng càng không đưa, thêm vào cách ăn mặc bá đạo, hệt như mộtnữ lưu manh. Đánh cũng không thắng, nói cũng không lại, rốt cuộc phảiđối phó với cô ta thế nào đây?
“Được rồi.” Tường Phong nhìn sắc trời, bị phá rối như vậy chắc tối naykhông chờ được Cầm Yêu rồi, nàng thở dài, “Trời sắp sáng rồi, ta phảinghỉ việc đây. Tiền thiếu cô ấy à, chờ sau này ta bắt được Cầm Yêu sẽtrả cho cô.”
Cầm Yêu?
Hoa Miên Miên cuối cùng cũng phản ứng lại được, kéo tay áo Tường Phong,trên má vẫn còn vương nước mắt, nhưng mặt mày hớn hở lấy lòng: “Nữ hiệptỷ tỷ, tỷ muốn bắt Cầm Yêu sao? Đưa ta theo với.”
“Không. Cô tưởng Cầm Yêu dễ bắt lắm sao?” Tường Phong giật mạnh tay áo,gỡ bông hoa mẫu đơn trên chiếc mão chơi đùa trong tay, “Nếu không túngquẫn, vừa hay lại nhìn thấy cáo thị treo giải thưởng bắt Cầm Yêu thì takhông thèm mạo hiểm đâu.”
Nàng dựa vào lan can, vừa vò cánh hoa ném xuống nước, vừa thất vọng than thở: “Ta ở mấy cây cầu lớn nhỏ của Lạc Dương giả thư sinh, kẻ langthang, kiếm khách, ác bá mấy ngày, hóng gió lạnh mấy đêm rồi, đừng nóilà Cầm Yêu, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.”
“Hi hi, Nữ hiệp tỷ tỷ thiếu tiền sao?” Cuối cùng Hoa Miên Miên cũng bắtđược tin tức có lợi trong lời than thở của Tường Phong, lại nhào đến bám lấy cánh tay nàng, “Ta có tiền đây. Sau này ta sẽ theo Nữ hiệp tỷ tỷ đi lại, tỷ muội với nhau mà khách sáo làm gì, tiền tỷ thiếu ta cũng khôngcần trả nữa đâu.”
Tường Phong vẻ mặt bất lực nhìn miếng kẹo da trâu* trên tay mình, vừarồi còn khóc lóc ầm ĩ, sao thoáng chốc đã trở thành tỷ muội rồi, cônương à, tuyệt kỹ trở mặt của cô học nhanh quá rồi đó. Nàng phẩy taytiện miệng nói: “Ta còn có việc, y phục này cũng là đồ thuê, phải đi trả đây. Cô tự giả phi tặc chơi đi.”
*Giống như kẹo mè xửng của Huế, loại kẹo dẻo, dai và có mè ở trên.
“Gì chứ?” Hoa Miên Miên bĩu môi, “Ta đâu có chơi, ta là một phi tặcchuyên nghiệp tài giỏi rất có tiền đồ.” Nói xong bèn chạy đi kéo một tay nải lớn trong bụi cỏ đến, mở ra khoe chiến lợi phẩm của mình, “Nè, tỷnhìn chiếc bình hoa gốm xanh này đi.”
Mắt Tường Phong sáng lên, nàng cũng ngồi xổm xuống nhích lại gần, “Lưđồng xanh? Chén lưu ly? Tranh Mỹ nữ gảy đàn của Du Dương Tử tiền triều?Tranh Thả câu mùa thu của đương kim Mặc Y đại sư? Nghe nói là ba mươibức danh họa nghệ thuật hiện đại độc quyền của Phỉ Thúy tiên tử đó.”
Nàng xem qua bức danh họa nào cũng cảm thán một tiếng, thật không ngờtiểu phi tặc này cũng có tầm nhìn lắm, trộm toàn những trân bảo quý hiếm đắt tiền. Ủa, bức tranh Mẫu đơn này kỳ quái thật, vẽ không tệ, nhưngtiếc là nhìn đi nhìn lại, có nhìn thế nào cũng không phải là thủ bút của danh gia. Nàng tiện tay cầm ống tranh lên, ngước đầu hỏi Hoa Miên Miên, “Những bảo bối này cô trộm từ đâu vậy?”
Hoa Miên Miên rất đắc ý, “Thư phòng của Bao Quýnh, thủ phú Lạc Dương,tên đó giàu thật, ta chỉ tiện tay lấy vài bức họa trên tường và mấy mónđồ trên bàn thôi, lần sau lại tới.”
Tường Phong không lên tiếng, tiện tay nhét bức tranh Mẫu đơn trong tayvào tay áo, “Tìm một chỗ chôn mấy thứ này trước đã, chờ sóng yên biểnlặng rồi đem đi bán.”
Cất giấu tay nải xong, hai người đứng dậy phủi tay, nhìn nhau hiểu ý bật cười. Tường Phong híp mắt kéo tay Hoa Miên Miên, “Cô gọi ta là TiểuPhụng được rồi, không biết Phi tặc muội muội xưng hô thế nào?” Lòng thầm chửi rủa bản thân, thật là ăn của người ta miệng mềm ra, lấy của ngườita tay ngắn lại mà.
“Ta tên Hoa… Miên Miên, Tiểu Phụng tỷ tỷ, bước tiếp theo chúng ta làmgì?” Cảm giác cuối cùng cũng tìm được tổ chức, Hoa Miên Miên rất hưngphấn, “Chúng ta đi đâu hành hiệp trượng nghĩa đây?”
“Chuyện này ấy à, để sau hẵng tính đi.” Tường Phong hơi chột dạ, chỉ tay về phía thành Lạc Dương nguy nga trong ánh sáng tờ mờ, “Hiệp nữ cũngphải ăn no lấp đầy bụng trước đã, đúng không? Đi, ta mời muội đi ăn đậuhủ lề đường ngon nhất Lạc Dương.”
Hoa Miên Miên vui vẻ hào hứng theo sau, “Tiểu Phụng tỷ tỷ, người hànhtẩu giang hồ chúng ta phải có một ngoại hiệu thật kêu mới được. Để tanghĩ xem, ừ, hay gọi là Bát quái song kiều đi nhé.” Nói xong bèn mừng rỡ túm tay áo Tường Phong, “Bát quái song kiều, hi hi, tên này sáng tạoquá, sau này tỷ muội chúng ta cùng tiếu ngạo giang hồ.”
Chân Tường Phong loạng choạng, suýt chút té ngã, sau đó lại cúi đầukhông nói tăng tốc đi về phía trước. Hoa Miên Miên khẽ ngẩn ra, lập tứcchạy theo, vui vẻ níu cánh tay trái nàng.
“Tỷ không thích sao? Vậy gọi là Hắc bạch song sát nhé?”
“Hay là Uyên ương đại đạo?”
“Vẫn không được sao, Hoa phụng song kiếm? Nhưng ta sử dụng lục lạc mà, chi bằng gọi là Phụng kiếm Hoa linh?”
“Ai da, Tiểu Phụng tỷ tỷ, sao tỷ lại bất cẩn vấp ngã vậy, nào, để ta dìu tỷ đứng dậy.”
Đêm mùng tám tháng tư năm Ất Dậu, trong khu rừng ngoại thành Đông LạcDương, gặp lại chủ nợ Hoa Miên Miên, không chống lại được sự dụ dỗ củatiền bạc nên đã lừa gạt, sa vào nghề săn tin, lầm lạc nửa đời, rơi nướcmắt. [Tường Phong hồi ức lục]
Tiểu Hoa viết: Bát quái là gì? Bái quái gồm có, Càn là Thiên, Khôn làĐịa, Chấn là Lôi, Tốn là Phong, Khảm là Thủy, Ly là Hỏa, Cấn là Sơn,Đoài là Trạch*.
*Sông ngòi, đầm nước.
Tiểu Phụng nói: Nào phải nào phải, Càn là phụ, Khôn là mẫu, Chấn làtrưởng nam, Tốn là trưởng nữ, Khảm là thứ nam, Ly là thứ nữ, Cấn là útnam, đoài là út nữ. Bát quái vốn là củi gạo dầu muối tương giấm trà, ănuống sắc dục, trông có vẻ bình thường, nhưng đó là mùi vị của cuộc sống, không thể thiếu được. [Chút chuyện giang hồ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]