“Keng keng keng”, gác chuông điểm canh Ba, thành Lạc Dương đêm khuya thanhvắng, nhưng phố đèn đỏ vẫn vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, đànhát vang trời, dập dìu yến oanh, phấn son sực nức.
Các cô nương của Thiên Hương viên vẫy chiếc khăn nhỏ liếc mắt đưa tìnhvới các nam nhân đi tới, tú bà của Mẫu Đơn các vô cùng u oán cắn móngtay, căm hận trừng mắt nhìn Điệp Vũ viện giành mối làm ăn của mình.
Còn Mãn tú bà của Điệp Vũ viện lại không hề có lòng dạ mắng trả, bà tavừa phe phẩy quạt, vừa dìu Lục Nhân Gia, Phủ doãn Lạc Dương đã ngà sayra cửa, ai ôi, đây chẳng phải là quan phụ mẫu chỗ dựa của dân đó sao,cũng không biết đêm nay Hoa khôi cô nương đã hầu hạ đại nhân chu đáodường nào. Nghĩ đến đây, Mãn tú bà lập tức nở nụ cười trên gương mặttrắng bệch phấn, châu ngọc đầy đầu cũng theo đó mà không ngừng đong đưa, “Đại nhân à, sau này ngài phải thường đến đây nhé, Hoa khôi cô nươngcủa chúng tôi ngày nào không thấy ngài sẽ khóc lóc đau lòng lắm đó.”
Lục Gia Nhân nấc một tiếng nồng mặc mùi rượu, vẫy vẫy tay, “Sẽ đến, sẽđến mà.” Nói xong bèn đưa tay kéo cằm Mãn tú bà, “Mãn tú bà, bà thậtđáng yêu, cho dù có vì bà thì cũng phải đến mà.” Nói xong bèn vứt sangmột đĩnh bạc, “Thưởng cho bà đó.”
“Đại nhân thật là, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta.” Mãn tú bà dùng chiếc quạt đập nhẹ lên vai Lục Nhân Gia, thản nhiên đẩy ôngta ra, đón lấy đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phong-truyen-ky/3143852/quyen-2-chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.