Đáp lời ra mở cửa là một tiểu tỳ áo xanh, đầu cúi thấp không nhìn rõdung mạo. Mộ Dung Bích Y tùy tiện hỏi: “Thái Y tỷ tỷ có trong đó không?”
Tiểu tỳ đó gật đầu, bỗng nhớ ra điều gì, lại vội lắc đầu. “Rốt cuộclà có không? Thật là, bị ngươi làm cho hồ đồ rồi.” Mộ Dung Bích Y khẽnhíu mày, quay người sang nói với bọn Lôi Tiểu Thư, “Thôi đi, ta đưa hai người trực tiếp đến phòng tỷ ấy được rồi.”
Lôi Tiểu Thư vừa đi vừa xem xét tiểu viện, cây cỏ âm u, trúc xanh rìrì, giữa đình bỗng nhiên có một hòn đá Thái hồ, bên dưới là nước lạnhtrong veo, nước xanh nhưng không có cá bơi, có hương hoa nhưng không cótiếng chim, mặc dù trời xuân nắng ấm, đào hồng liễu xanh, nhưng tiểuviện này lại trầm lặng lạ thường, không hề có chút sinh khí.
Bỗng nghe thấy Mộ Dung Bích Y đang dẫn đường phía trước kinh hô mộttiếng, chỉ thấy cô bé vội huơ tay múa chân, miệng không ngừng than thở:“Thật là, sao mà nhiều ruồi vậy?”
Tiểu Phụng vội vàng tiến lên giúp cô bé đuổi ruồi, cười hóm hỉnh:“Chỉ nghe thấy chiêu ong dụ bướm, chứ chưa nghe thấy dụ ruồi bao giờ,Bích Y, cô là người đầu tiên đó.”
“Cái gì chứ.” Mộ Dung Bích Y quẹt miệng, chỉ mấy cái cây thấp lùnkhông quá tầm mắt ở góc Đông Nam, “Tỷ xem, ruồi bay từ phía đó tới kìa,rõ ràng là mấy cái cây đó dụ tới chứ đâu phải ta.”
Lôi Tiểu Thư bất lực nhìn bọn họ đấu khẩu, lắc đầu, “Được rồi, chúng ta nên làm chính sự trước đi thì hơn.”
Phòng của Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phong-truyen-ky/124298/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.