Tôi bây giờ 17 tuổi.
Ở cái tuổi 17 nên như thế nào chứ?
Thanh xuân, dâng trào, hăng hái, tiến thủ.
Các cô gái ở cái tuổi thiếu niên này, còn chưa cởi bỏ vỏ bọc lớn, vẫn còn tâm hồn trong sáng mơ mộng hoàng tử công chúa, còn có khuynh hướng thích ồn ào náo nhiệt, tính tình trẻ con.
Nhưng mà tôi không có thanh xuân, không có nhiệt huyết, không có hăng hái.
“Cậu tang thương thật giống như đại yêu quái sống mấy trăm năm, 'bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỉ bi' (không buồn, không vui),người khác làm gì cậu cũng chỉ có hai cái biểu tình - mặt tê liệt hoặc mỉm cười.” Một vị nữ sinh thường xuyên đánh giá tôi như vậy, tôi cũng chỉ yên tĩnh nhìn nàng, nhưng cười không nói.
Tôi không có sống mấy trăm năm, cũng không phải cái gì đại yêu quái, cũng còn chưa tới cảnh giới “bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỉ bi”, chẳng qua là ít lưu tâm mọi chuyện, phập phồng trong lòng liền ít đi, nhìn thấu nhiều chuyện, hứng thú kinh ngạc liền không có. Cho nên, liền tăng thương.
Giữa quá trình trưởng thành, lòng của chúng ta sẽ trở nên càng lúc thành thục, trở nên càng lúc tĩnh táo, trở nên càng lúc vô tình.
Thật ra thì không phải những câu hỏi Tại sao kia đã tìm được câu trả lời, cũng không phải những Tổn thương kia đã thôi đau, càng không phải những Nỗi đau kia đã biến mất.
Chỉ là chúng ta năm tháng mỗi ngày lớn lên, già đi, tâm tính sau đó trở nên dửng dưng, liền không còn lưu tâm đến những tại sao kia, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-nhu-di-mac/51106/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.