Bầu trời xám xịt ảm đạm, kỳ nghỉ Tết đã qua nửa chừng, không khí lễ hội cũng tiêu hao gần hết, trên đường chỉ còn sót lại chút náo nhiệt nhàn rỗi.
Vì đơn vị có việc cần phải trở về xem xét, Tống Vũ Tiều đã đổi chuyến bay sang buổi tối, Kiều Vũ Tụng cũng phải về nhà để thu dọn đồ đạc và chào tạm biệt bố mẹ.
Tuy nói Kiều Vũ Tụng có thể ở nhà thêm 2 ngày nữa, nhưng nghĩ lại sau này muốn về nhà lúc nào cũng được, anh càng muốn đi cùng Tống Vũ Tiều về Tích tân.
Ở nhà 2 ngày nay, Kiều Vũ Tụng chưa từng nói với ba mẹ là Tống Vũ Tiều sẽ đi Thành phố Tây. Mà có lẽ Từ Ngạo Quân tai mắt nhanh nhẹn đã nghe được từ chỗ Chu Mỹ Kỳ, cho nên lúc biết được quyết định của anh, bà cũng không có phản đối.
Tuy vậy, Từ Ngạo Quân lại oán thán thay cho Kiều Vũ Tụng: "hazz... mới về nhà được có mấy ngày? Quan hệ với người nhà còn chưa được tốt đẹp, chưa tới mùng 7 đã về đơn vị rồi. Công chức thật gương mẫu mà!"
"Có thể bọn nó chỉ chê bà càm ràm, không chịu được, phải về Tích Tân thanh tịnh mấy ngày, muốn trải qua thế giới của hai người thì sao?" Kiều Chấn Hải bất thình lình nói.
Kiều Vũ Tụng hiếm thấy ba mình bắt bẻ mẹ, chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy tiếng cười của Tống Vũ Tiều.
"Dù sao thì trong căn cứ cũng không có chỗ nào để tiêu tiền. Con sẽ để lại thẻ lương cho anh Tiểu Tụng. Nếu anh ấy muốn đầu tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899584/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.