Có lẽ Chu Mỹ Kỳ đã nghe được nhiều chuyện của Kiều Vũ Tụng từ chỗ Từ Ngạo Quân. Trên bàn ăn, bà không hỏi những câu anh đã tưởng tượng như bao nhiêu tuổi? làm công việc gì? ở đâu? công việc có gặp khó khăn gì không?
Giữa những người không quen thuộc, nếu không có đề tài có thể nói chuyện phiếm, vậy không thể tránh khỏi ngượng ngùng và im lặng gián đoạn.
Kiều Vũ Tụng không hi vọng Tống Vũ Tiều có thể hóa giải bầu không khí này, anh nghĩ mình đến nhà của họ, tất nhiên không thể đợi người lớn tìm chủ đề tán gẫu. Ăn hai miếng sườn xào chua ngọt, Kiều Vũ Tụng ghé sát Tống Vũ Tiều hỏi: "Món sườn xào này là dì làm hả?"
Tống Vũ Tiều rõ ràng biết ý định của anh, hỏi ngược lại: "Ăn ngon không?"
Kiều Vũ Tụng gật đầu liên tục.
"Bà ấy tay nghề nấu ăn tốt hồi nào? Từ sáng đến tối ở nhà, cũng không biết rèn luyện thêm." Tống Trí Sơn đắc ý.
Quả thật là trước bữa tối, Kiều Vũ Tụng mới biết Tống Trí Sơn nấu bữa cơm này. Anh nịnh nọt "Thật là lợi hại, ba con không biết nấu ăn, nên thường bị mẹ con ghét bỏ. Dì thực sự là may mắn, hạnh phúc."
Chu Mỹ Kỳ cười nhạo không tán thành "Ông nấu ăn ngon thì có ích gì? Quanh năm suốt tháng, xuống bếp được mấy lần. Ngược lại, mỗi ngày chê tôi làm đồ ăn khó ăn, mà ngày nào tôi cũng phải nấu."
Kiều Vũ Tụng lúng túng cười cười, chuyển đề tài: "Vậy ngày hôm nay con có lộc ăn rồi, được chú làm một bàn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899583/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.