Giường ở nhà hơi cứng, dù hiếm hoi được ngày nghỉ ngơi, Kiều Vũ Tụng vẫn không có ngủ say. Là anh tự nghĩ như vậy mà thôi, khi cầm điện thoại lên nhìn đã là 9h sáng.
Kiều Vũ Tụng trở mình, nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang ngồi ở trước bàn làm việc, bấm điện thoại, lười biếng nói "chào buổi sáng!"
Tống Vũ Tiều ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh cười: "chào buổi sáng!"
"Em xuống nhà chưa?" Kiều Vũ Tụng đứng dậy dụi mắt.
"Còn chưa, đang đợi anh." Tống Vũ Tiều nói.
Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm vậy cũng tốt, nếu Tống Vũ Tiều rời giường trước, người ngủ trễ là anh sẽ bị mắng. Anh nghĩ nghĩ một chút rồi lại nằm xuống lăn lộn trong chăn, than thở " thật không muốn thức dậy xíu nào."
Tống Vũ Tiều hùa theo "Vậy thì ngủ tiếp một lát đi."
"Em chưa bao giờ ngủ nướng sao?" Kiều Vũ Tụng ôm chăn, "Ngủ nướng rất thoải mái nha."
Cậu nhướng mày nói: "Làm sao anh biết em chưa từng?"
Kiều Vũ Tụng chớp mắt nói, "Bởi vì mỗi khi anh thức dậy, em đều rời giường rồi. Em vẫn luôn nghiêm túc như vậy sao? Cho dù là ngày nghỉ."
Bị anh chọc cười, Tống Vũ Tiều nói: "Có việc phải làm, đương nhiên sẽ không ngủ nướng."
"Có đúng không?" Kiều Vũ Tụng bán tín bán nghi, "Vậy hôm nay có chuyện gì vậy?"
Tống Vũ Tiều nhún vai.
"Nhìn xem!" Kiều Vũ Tụng nguýt cậu một cái, vẫn rời giường, hỏi, "Em dậy lúc mấy giờ?"
Cậu nhớ lại, đáp "lúc gần 8 giờ."
Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên: "sao em không đánh thức anh? Ngồi buồn một mình hơn tiếng đồng hố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899580/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.