Minh Hàng thực sự là một hãng hàng không quy mô nhỏ, ít nhân viên, dù thành viên phi hành đoàn được sắp xếp ngẫu nhiên thì khả năng gặp lại họ nhiều lần cũng cao như nhau.
Chưa đầy hai tháng, Kiều Vũ Tụng đã gặp lại một đồng nghiệp mà anh từng làm việc chung. Lần trước là Số 2 đã gợi ý anh đeo nhẫn, lần này Kiều Vũ Tụng mới nhớ kỹ tên của cô - Ương Kim Đạt Ngõa (gốc 央金达瓦 Ương Kim央金(Diệu âm hoặc Thiên nữ tự do) Đạt Ngoã 达瓦 (Mặt trăng) – nguồn: cách đặt tên của dân tộc Tạng)
Chỉ nhìn vẻ ngoài của cô ấy, Kiều Vũ Tụng thật không nhìn ra nàng là cô gái dân tộc Tạng. Lúc trò chuyện trên máy bay, Kiều Vũ Tụng mới biết mẹ cô là người Tuệ Loan, bà là một bác sĩ viện trợ đến Tây Tạng trong thời kì đầu, sau đó kết hôn với một thanh niên Tây Tạng, cho nên cô mới có tên bây giờ. Bởi vì rất sớm đã rời Tây Tạng theo cha mẹ, cho nên cô ăn nói không thể hiện phong thái của người dân tộc thiểu số.
“Cô vẫn tin chắc mình là cô gái Tây Tạng từ trong xương?” Kiều Vũ Tụng tự nhiên suy đoán như vậy bởi vì cô gái đã sử dụng tên Tây Tạng suốt.
Cô không nhịn được cười, nói nhỏ: ”Vào Minh Hàng với cái tên này thì dễ hơn, lợi thế ngôn ngữ mà anh.”
Kiều Vũ Tụng vỡ lẽ.
“Hơn nữa, từ nhỏ thành tích của em cũng không được tốt. Nếu không nhờ là người dân tộc thiểu số cộng thêm điểm thì chắc em không thể vào được trường cao đẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899575/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.