Rõ ràng sau đó, Từ Ngạo Quân đặt bốn quân bài sang một bên, hỏi một cách nhiệt tình, “Tiểu Tiều, con đã đi học ở đâu?”
“Nhất Trung” Tống Vũ Tiều lần đầu tiên chơi mạt chược, đang suy nghĩ về cách chơi bài, cậu phải chắc chắn rằng những quân bài trước mặt sẽ không ngã xuống.
“Đó là một trường học nổi tiếng!” Dì Chung nói lớn, nháy mắt với hai người chơi bài kia, “Thật là, đứa nhỏ này không phải quá lo lắng sao? Năm nay lớp 12, con phải vào đại học đúng không? 14 tuổi, tsk tsk, sau đó tiết kiệm được bao nhiêu học phí! ”
Tống Vũ Tiều không ngờ các dì nhận định lại là cái này, trong lòng không nói nên lời và ngoài mặt thì im lặng.
“Tiểu Tiều, sau này con có thể thường xuyên đến chơi không. Dạy anh Tiểu Tụng học bài .” Từ Ngạo Quân cười híp mắt nói.
Anh Tiểu Tụng? ai? Có phải là người vừa rồi không? Tống Vũ Tiều nhớ lại vẻ mặt của người thanh niên vừa rồi, nhìn cũng không ngốc, đường nét rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn, thoạt nhìn còn tưởng là “người đàn ông nước mắt”.
Có người coi thường đứa trẻ nhà mình trước mặt những đứa trẻ khác, thì tự nhiên có người khác nâng nó lên. Dì Mã chính là người đó, bà nói: " thành tích của Tiểu Tụng còn tốt đi? Ít nhất cũng tốt hơn đứa nhỏ nhà tôi nhiều!”
“Cái gì tốt!” Từ Ngạo Quân dường như có ý định dìm con mình, không ai có thể ngăn cản “Nếu nó có thể vào một trường dạy nghề thì tốt rồi, tôi sẽ rất cảm ơn! Cả ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899467/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.