Trời đổ tuyết, dày đến nỗi đường dây điện cao thế trong khu nhà cũng bị đổ nát. Kết quả là toàn bộ đường phố bị cắt điện, ngay cả xe sửa chữa khẩn cấp cũng không thể chạy qua ngay lập tức, vì vậy người dân địa phương không còn cách nào khác, trước tiên phải sống một cuộc sống nguyên thủy.
Bị cúp điện cũng tốt, không cần đi trung tâm luyện thi, ngay cả truyện tranh đã đến kỳ cũng được miễn thêm vài ngày nữa - thời tiết thế này thì ai mà ra ngoài? Trừ những người nghiện một số thứ.
“Này! Này! Nhóc con!” Người đến trong tuyết nghiện hút thuốc, “Có thuốc lá không?”
Kiều Vũ Tụng ngồi xổm ở phía sau quầy, một bên sưởi ấm một bên xem truyện tranh.
Nghe thấy có người đến, cậu lười biếng đứng dậy, chân tê vì ngồi trên ghế quá lâu.
Áo khoác và mũ của người kia dính đầy hạt tuyết, Kiều Vũ Tụng hỏi: “Anh cần gì?”
“Ngọc Khê, mềm mại.” Anh ta cởi bao tay da ném xuống bàn, xoa xoa liên tục hai bàn tay đỏ ửng, như đang chuẩn bị châm thuốc, vận động cơ và xương.
Kiều Vũ Tụng lấy ra một bao thuốc lá Ngọc Khê từ quầy, đưa cho anh ta và nói, “Hai mươi sáu.”
Không biết là do lạnh hay do nghiện thuốc, người kia run rẩy rút ra 26 tệ trong ví, ném lên quầy.
Kiều Vũ Tụng cất tiền vào ngăn kéo của quầy thu ngân, mặc kệ anh ta có rời đi hay không, cậu cầm cuốn truyện tranh bày ra trên quầy, ngồi xổm xuống tiếp tục sưởi ấm.
“Mẹ kiếp, hôm nay lạnh đến mức không châm được điếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899466/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.