Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Trên con đường đất, một chiếc xe lừa có mui, xóc xóc nảy nảy đi về phía nam.
Giải Ý cùng Ninh Giác Phi ngồi ở trong xe, lắc lư theo nhịp xe.
Thân thể Ninh Giác Phi chưa bao giờ uống thuốc tây, Giải Ý cho y uống một lần thuốc, liền thuốc đến bệnh hết.
Ninh Giác Phi vừa tỉnh lại, sốt đã hạ, người cũng có *** thần, liền mặc vào y phục đã phơi khô một nửa, đến thôn nhỏ phụ cận mua vài món áo vải thông thường, mướn một chiếc xe lừa, về đón Giải Ý.
Giải Ý lần đầu tiên mặc y phục cổ đại, chỉ cảm thấy thừa thừa thiếu thiếu sao ấy, rất phiền phức, thật sự là mất nhiều khí lực, nhưng vẫn không thể nào mặc được.
Ninh Giác Phi nhịn cười, thay hắn mặc đồ, buộc nút, mang đai lưng. Giải Ý giơ tay, để y trước trước sau sau giúp mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Giải Ý tóc vốn ngắn, nhất thời không biết làm sao. Ninh Giác Phi thay hắn mua mũ nho sinh, miễn cưỡng mang ở trên đầu, giả bình thường.
Chờ quần áo nón nảy mặc xong, y lùi hai bước nhìn một chút, cười cười gật đầu: “Uhm, như một giai công tử vậy.”
Giải Ý trêu chọc: “Tôi thấy những công tử thời cổ đại trên TV còn có một cái quạt giấy nữa, cậu cũng phải cho tôi một cái.”
“Cái này thì không có.” Ninh Giác Phi buồn cười. “Mùa đông thế này, muốn tôi mua cây quạt, người ta sẽ nghĩ tôi bị bệnh tâm thần.”
Giải Ý vươn một ngón tay, nghiêm trang lắc lắc: “Cẩn thận cẩn thận, cổ đại gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngo-tai-thi-quang-chi-ngoai/1353460/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.