Ban đầu nàng định lấy băng vệ sinh cho Dương thị dùng, nhưng nghĩ lại thì dọc đường đi họ không có nhiều thời gian để đi thay, thà dùng đỡ tã còn hơn, tiện lợi hơn rất nhiều so với nguyệt sự đái lót tro gỗ thời cổ đại. 
Còn thứ này được lấy từ đâu ư? Miễn là Dương thị không hỏi, nàng nhất quyết không chủ động lên tiếng giải thích. 
Còn lỡ nàng ta hỏi thì nàng sẽ bảo rằng đó là thứ tốt mà nàng có được từ kinh thành, vốn được dùng cho trẻ nhỏ mặc ban đêm phòng hờ nó tiểu dầm. 
Thứ này chưa từng xuất hiện tại Đại Yến quốc, cho dù Dương thị là ai thì cũng không bao giờ nghĩ được đến chuyện nàng lấy nó ra từ trong không gian. À, nếu là ở nước ngoài thì có lẽ ở đó có thứ này thật. 
Mạnh Thanh La cược không sai, sau khi được khuê nữ giúp mình thoát khỏi tình cảnh éo le, từ tận đáy lòng Dương thị dâng trào nỗi cảm kích khó có thể diễn tả thành lời, sâu đậm đến mức thể hiện rõ mồn một trên mặt, nào còn tâm trạng nào để gặng hỏi nàng có thứ đó từ đâu. 
Khuê nữ thương nàng ta, lấy thứ tốt ra cho nàng ta dùng, Dương thị mà lắm miệng hỏi cho rõ nguồn gốc của nó thì chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng tới tình mẫu nữ ư? 
Ai cũng biết một điều rằng A La nhà nàng ta ghét nhất là hai chữ "kinh thành", hận nhất là kẻ bạc tình bạc nghĩa trong tướng quân phủ kia. 
Kể từ khi được tướng quân phủ đưa về, A La đã ôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-manh-nu-dan-theo-manh-bao-chay-nan/3854063/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.