Mạnh lão gia đi đến trước đội ngũ, người Mạnh gia cũng dừng bước dưới sự dẫn dắt của Mạnh Thanh La. Họ vừa đi vừa lôi áo rách trong tay nải ra lấy kéo cắt hai cái lỗ nhỏ trên đầu, rồi đội lên đầu thành một chiếc khăn trùm đầu đơn giản, thiết thực.
Mạnh lý chính nghe Mạnh lão gia tử nói tình huống này dễ xảy ra dịch bệnh nên lập tức tin ngay.
Bởi vì không chỉ Mạnh tam thẩm hiểu y thuật, thời trẻ Mạnh tam thúc thường ở bên ngoài xông pha Nam Bắc nên thấy nhiều. Ông lập tức hét to dặn dò thôn dân: “Mọi người cầm đồ vật che mặt và cơ thể. Đừng ngừng bước, chúng ta mau đi thôi, đến chỗ nào không có xác chết thì nghỉ chân.”
Người khác trong thôn thấy gia đình Mạnh Thanh La làm thế, vừa đơn giản vừa tiện. Họ đều bắt chước đội khăn trùm đầu đơn giản kiểu cổ đại lên.
Thấy mọi người đều bịt kín, hai người Mạnh Thanh La và Mạnh bà tử thở phào nhẹ nhõm.
“Là do Tiểu A La có hiểu biết... ánh mắt tinh tường.”
Đúng là tới kinh thành một chuyến nên khác hẳn.
Mạnh lão bà tử duỗi tay véo cánh tay mảnh khảnh của Mạnh Thanh La, thầm thở dài.
Dĩ nhiên Mạnh Thanh La cũng rõ “hiểu biết” trong miệng nãi nãi. Sau nguyên chủ về nhà, rất né tránh nhắc tới hai chữ “kinh thành” cũng như những chuyện ở đó. Trong lòng người Mạnh gia đều tỏ tường, cho nên cũng cố gắng không nhắc đến trước mặt nàng.
Bây giờ, tốt nhất nãi nãi và người nhà đều tưởng tất cả những kiến thức của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-manh-nu-dan-theo-manh-bao-chay-nan/3854053/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.