“Cảm ơn lý chính thúc, Thanh La biết rồi. Nhưng thời tiết nóng quá, ngài nên nhắc nhở mọi người một chút. Nếu trong nhà còn muối hoặc đường thì thả một ít vào trong nước uống, có thể giải nóng, tránh bị cảm nắng.”
“Được, ta sẽ đi bảo ngay.”
Cả nhà Mạnh lý chính đi phía trước dẫn đường, cảm ơn một lần nữa rồi ôm Trụ Tử đi. Đợi họ đi rồi, Mạnh tam bá nương nhỏ giọng nói: “A La đúng là thật thà, thuốc quý như vậy mà lấy ra hết. Cháu lấy một chút ra cũng được, ngộ nhỡ…” Trong nhà có người bị bệnh, chẳng phải hết thuốc rồi ư? Mạnh Thanh La mím môi, nàng hiểu ý của Tam bá nương. Nếu mình không có không gian, có lẽ nàng sẽ thật sự làm như lời bà ấy nói, chỉ lấy một chút thuốc đủ cứu mạng ra, có khi cũng chẳng bỏ ra ngoài. Dù sao, chỉ có người nhà che chở nàng, nàng cũng chỉ che chở cho người thân cận nhất.
Nhưng vì ông trời cho Mạnh Thiên La không gian bảo bối kia, trước khi làm rõ được tình trạng, nàng không dám và cũng không thể thấy chết không cứu.
“Ngươi nói cái gì đó? Tới đẩy xe giúp đi.”
Tam bá trừng mắt với Tam bá nương. Đưa thuốc ra rồi, nói nữa chẳng phải khiến A La khó chịu trong lòng? Tuy Mạnh tam bá nương là ngươi keo kiệt nhưng tính tình cũng tháo vát, lại là phụ nhân coi phu quân là trời. Bà ấy thấy phu quân trừng mắt, lập tức ngoan ngoãn chạy về, cúi đầu giúp đẩy xe.
“A, a…”
Đột nhiên phía trước truyền tới vài tiếng thét thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-manh-nu-dan-theo-manh-bao-chay-nan/3854052/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.