Rằm tháng giêng hôm ấy hết sức náo nhiệt.
Thẩm Diệu vừa mới dùng xong cơm chiều, Bạch Lộ và Sương Giáng đã vội vàng chạy vào báo tin: “Tiểu thư, hiện tại có rất nhiều người đi thả đèn, nghe nói tối nay còn có bắn pháo hoa, nhìn rất đẹp.” Lời nói không hề che giấu vẻ háo hức, nồng nhiệt.
“Vội cái gì,” Cốc Vũ vừa chải đầu cho Thẩm Diệu vừa trách cứ: “Trước sau gì cũng đi, không cần phải vội.”
Lời vừa dứt, đã nghe giọng Thẩm Khâu vừa cười vừa nói: “Muội muội chuẩn bị xong chưa, cha nương đã ra sảnh chính, chỉ còn chờ chúng ta thôi.”
“Bẩm đại thiếu gia.” Kinh Trập đứng ngoài cửa thi lễ đáp: “Tiểu thư còn đang chải đầu, phiền thiếu gia chờ thêm một chút.”
“Con gái đúng là phiền phức,” Thẩm Khâu thấp giọng than thở: “Chải đầu còn lâu hơn binh lính mặc áo giáp.” Dứt lời nói vọng vào trong phòng: “Muội muội, ta ra sảnh chính chờ ngươi, ngươi xong thì ra ngay nhé.”
Thẩm Diệu đáp lời. Cốc Vũ cũng chải xong, nhìn trang sức trong chiếc hộp, cuối cùng chọn một cây trâm màu tím cài lên đầu Thẩm Diệu. Thẩm Diệu nhìn lướt qua gương đồng, ngẩn ra một chút rồi hỏi: “Sao lại chọn cây này?”
“Nô tỳ thấy cây trâm này với trang phục tiểu thư đang mặc rất hợp.” Cốc Vũ cười nói: “Hơn nữa cây trâm tinh tế mà không rườm rà, phối với kiểu tóc này là OK nhất.” [Edit: Phan Ngọc Huyền. Haha…lâu lâu chèn tiếng anh vào truyện cổ đại cho mọi người giật mình chơi, edit căng thẳng quá mà, hic hic…].
Thẩm Diệu đưa tay sờ sở cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-doc-hau/934358/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.