“Đồ Bất hiếu, còn không quỳ xuống!"
Thẩm lão phu nhân nói xong.Thẩm Diệu không chút động tĩnh. Mọi người giật mình nhìn nàng,
Thẩm Tín hàng năm chinh chiến không ở trong phủ, Thẩm Diệu bị Thẩm lão phu nhân quản giáo rất nghiêm khắc, nàng bị dưỡng thành tĩnh cách yếu đuối chất phác,mệnh lệnh lão phu nhân chưa bao giờ dám phản bác, hôm nay thế nhưng không quỳ?
Quả thật là chỉ cần chuyện liên quan đến Định vương, nàng liền sinh ra dũng khí sao?
-“Tổ mẫu, ngũ nhi không biết chính mình làm sai gì.”
Thẩm Diệu bình tĩnh nói.
-“Ngũ muội muội chẳng lẽ bị sốt đến hồ đồ?”
Thẩm Nguyệt lời nói, trên mặt mang theo chút lo lắng:
-“Tổ mẫu chính là nhất thời khó chịu, cũng không phải nhất định muốn phạt ngươi, chỉ cần ngươi biết sai để sửa là được, như thế nào còn bướng bỉnh vậy?”
Một câu, liền đem chụp lên đầu nàng tội danh biết sai nhưng không chịu sửa, chống đối trưởng bối đắc tội bề trên. Hay, rất hay
“Làm càn! Quả thực muốn phản !”
Thẩm lão phu nhân tức giận lập tức ngồi thẳng người, thanh âm mang theo vài phần sắc nhọn,
Thẩm Nguyên Bách miệng ăn đường chưng tô lạc, bị Thẩm lão phu nhân dọa sợ, điểm tâm trên tay không cẩn thận rơi trên mặt đất, nhất thời oa oa khóc lớn lên.
-“Thất ca nhi chớ khóc ,”
Nhiệm Uyển Vân thấy tiểu nhi tử khóc, lập tức tiến lên vài bước, ôm hắn vào trong ngực. Ánh mắt không đồng ý nhìn Thẩm Diệu:
- “ Ngũ nhi, ngươi điên rồi phải không, ai dạy ngươi chống đối trưởng bối?”
Thẩm Diệu nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-doc-hau/934263/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.