Đầu thu, chim nhạn xếp thành một hàng, từ phương bắc xa xôi, bay về phía nam ấm áp.
Trong viện ngày hè, cành lá sum xuê, hồ nước điêu linh nhìn so với ngày xưa vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng vài phần. Nữ tử tóc dài đen sẫm búi sơ thành một cái lũ lộc kế, cắm một trâm san hô tinh xảo, một thân sắc đỏ thẫm cùng dải đai lưng thêu những đôi nhạn nhỏ màu mây, buộc vòng quanh khiến dáng người càng thêm yểu điệu linh lung. Bạch lộ đem áo choàng nhẹ nhàng khoác lên người Thẩm Diệu nói:
-“Cô nương bệnh còn chưa tốt, cẩn thận chớ để cảm lạnh.”
Thẩm Diệu lắc lắc đầu. Nàng vóc người còn nhỏ, không giống Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh cao gầy,thân thể nàng lại tròn tròn,ngày thường tính cách nhát gan, nên so với tuổi thực còn nhỏ hơn vài tuổi, cũng vẫn bộ dáng mười hai tuổi. Nhưng hôm nay lại có chút bất đồng. Tiết sương ở một bên nhìn nhìn, trong lòng có chút khác thường. Tiểu thư màu da trắng ngần, thân hình nho nhỏ Kiều Kiều, nay trên mặt mỉm cười cũng không có, không thể nói rõ là lạnh lùng, cũng không thể nói rõ là khờ ngốc,có chút gì đó lạnh nhạt, lại tựa hồ có chút gì đó hoài niệm nhìn trời cao. Vẫn dáng đứng như trước kia, lại có chút đoan trang,lại thêm vài phần khí chất độc đáo. Cảm giác ung dung , đại khí. Tiết sương lắc lắc đầu, giống như làm vậy có thể xoá đi ý niệm hoang đường trong đầu, nàng cười nhìn về phía Thẩm Diệu:
-" Tiểu thư đang nhìn cái gì?”
Tự cho là đúng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-doc-hau/934262/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.