Nửa đêm Dương Kính Hiền nhận được điện thoại, mơ màng nghe thấy tiếng của Vân Ẩn có chút ngoài ý muốn, lại nghe nói một chút cái gì, lập tức tỉnh táo.
“Dương Kính Hiền, Hứa Ái Nùng ở trong tay tôi, anh muốn hắn bình an, đến nhà kho của nhà máy rượu ở ngoại thành tìm hắn.
Dương Kính Hiền thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, trong đầu thần tốc chuyển một cái, nói:” Để tôi nghe một chút thanh âm của hắn.”
Đầu điện thoại bên kia có một thanh âm rất nhỏ, tiếp theo là có tiếng hít thở không cam lòng, rất nông, nhưng Dương Kính Hiền biết đó chính là Hứa Ái Nùng.
Hứa Ái Nùng không chịu nói, đưa lưng về phía Lưu Tranh đang bị trói nóng nảy hướng về phía điện thoại rống:” Dương Kính Hiền!”
Điện thoại bị cúp, Dương Kính Hiền vừa mặc quần áo vừa mở két sắt lấy súng, chạy xuống lầu kêu:” Quản gia! Quản gia!”
Quản gia mặc đồ ngủ có một mũ vải nhung sừng nhọn đi ra:” Tiên sinh.”
“Dẫn người đi tới nhà kho xưởng rượu ở ngoại thành, động nhỏ đừng đánh rắn đông cỏ!”
“Đã xảy xa chuyện gì?”
“Ái Nùng bị bắt cóc!” Vừa dứt lời, người đã ở trong sân lái xe ra cửa lớn.
Quản gia cũng ngay tức khắc tỉnh táo, nghĩ rằng kẻ nào to gan dám bắt cóc chủ mẫu Dương gia, đại khác chắc là không biết ông chủ Dương gia là một kẻ mặt người dạ thú hung ác từng trải.
Vân Ẩn nói chuyện điện thoại xong thì ngồi ở góc xó ngẩn người, Lưu Tranh và Hứa Ái Nùng đưa lưng với nhau ngồi dưới đất, trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-kinh-nhu-tan/82666/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.