Chương trước
Chương sau
Có lẽ là mặt trời sưởi đến quá ấm, chỉ sau ngày Mai Thiều vào Bạch phủ, bên ngoài đã bắt đầu tí tách dâng lên một trận mưa phùn.
Nhìn từ bên ngoài, Bạch phủ vốn không thay đổi gì nhiều, thế nhưng khi đi vào mới phát hiện chỗ hành lang, đi từng bước ngắm nhìn lại, thoạt phát hiện bố cục phong cảnh đã sửa sang lại không ít. Phòng Mai Thiều ở vốn cách tòa viện Bạch Bỉnh Thần không xa mấy, chỉ cần lượn đông quanh tây chút thời gian.
Mưa khói mờ mịt, gốc cây lê bên ngoài cũng co rúm lại nghiêng nghiêng ngả ngả. Mai Thiều lúc này ngồi trên thanh lan can trên hành lang, nửa thân thể đều ở bên ngoài, bộ dạng không sợ ướt mưa, tay trái cùng tay phải còn xoay hai cái xúc xắc quăng qua quăng lại chơi đùa.
"Cảm thấy chán sao?"
Bạch Bỉnh Thần ngồi đối diện trên hành lang liếc mắt nhìn bộ dạng mất tập trung của y bèn buông quyển sách trên tay xuống nhẹ giọng hỏi.
Tuy rằng bản thân sớm đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, biết rõ Bạch Bỉnh Thần yêu thích Chu Việt, thế nhưng từ khi y vào Bạch phủ tới nay, nhìn thấy việc hắn để mặc cho chính mình dính sát, chuyện gì cũng tùy ý để y làm, lúc nào cũng quan tâm đến sở thích cùng cố kỵ của mình, y mới phát iện, thật ra khi xưa thứ mà người kia cho y, âu chẳng qua chỉ là chút dịu dàng thoáng qua, mà toàn bộ sự dịu dàng cùng ôn hòa, đều là dành tặng cho Chu Việt.
Y bắt đầu hối hận việc năm đó đã buông tha cho Chu Việt, sự dịu dàng hiện tại của con người trước mắt này, tựa như cảnh xuân nước chảy, khiến cho người ta chỉ muốn cố sức ôm đồm thật chặt vào trong lòng ngực.
"Hôm nay trời cũng mưa không lớn, hồ cá trong Tiển nghiên đài có lẽ cũng bắt đầu sôi nổi, hay là để Ninh Khoan mang hai bộ áo tơi tới đây chúng ta cùng nhau đi câu cá?"
Mai Thiều dưới mái hiên vẫn âu sầu, Chu Việt vốn nhỏ hơn y năm tuổi, trước khi Mai gia gặp chuyện, hắn vẫn là một đứa trẻ, bản thân y cũng coi hắn là một em trai.
Y cũng đã từng sinh lòng hoài nghi, Chu Việt gọi Bạch Bỉnh Thần hai tiếng "sư huynh", y từng hỏi Bạch Bỉnh Thần có phải Chu Việt cũng là con cháu của vị giang hồ trong môn phái nào đó hay không, thế nhưng Bạch Bỉnh Thần trốn tránh không trả lời, chỉ nói là vì thân phận của Chu Việt nên mới lấy xưng hô sư huynh đệ này, mấy năm qua bản thân y cũng có điều tra, thế nhưng kết quả cũng không tra được gì.
Bây giờ xem ra, việc che giấu thân phận xưng hô sư huynh đệ này, chỉ sợ là bởi vì một chuyện khác, chứng tỏ quan hệ giữa Bạch Bỉnh Thần và Chu Việt không hề đơn giản.
Trong lúc y suy nghĩ, xúc xắc trong tay không biết từ bao giờ đã mất thăng bằng rớt xuống đất.
Bất ngờ bị xoa đầu, khi Mai Thiều ngước đầu nhìn lên, Bạch Bỉnh Thần đã mặc xong áo tơi, đang nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc áo khác chìa tay về mình cười nhẹ nhàng ra hiệu y mặc lấy.
Nguồn nước bên trong hồ này là nước chảy trong thành, mấy con cá chép thả ban đầu chẳng còn lại bao nhiêu, thay vào đo là hàng tá cá trắm cá mè, thoạt nhìn liền biết quý phủ không chăm nom, cũng không kéo lưới bắt cá, mà cứ như vậy tùy ý thả rong, khiến cho hồ nuôi cá chép trở thành một hồ cá đúng nghĩa.
Mưa phùn rả rích rơi xuống áo tơi của cả hai, chỉ qua một lúc, bọn họ đã bắt đầu ướt nhẹp.
Không lâu sau, bên giỏ cá ủa Mai Thiều xuất hiện một chú cá chép hoa. Y ngắm nhìn xung quanh, bẻ lấy mấy nhành cây khô rồi đan vào nhau thành một giỏ cá, sau đó lai lấy thêm vài nhánh đan thành nắp đậy, cuối cùng dự định câu hết con cá trong hồ, tính toán buổi tối sẽ để nhà bếp lấy một con nấu canh, một con kho sả sớt, thả nó vào chảo sầu nêm thêm gia vị, đây là món Bạch Bỉnh Thần thích nhất.
Trong lúc đang ngẫm nghĩ nên nấu canh cá với nấm hay đậu phụ thì ngon hơn, Mai Thiều lại ngồi vào chỗ, thấy Bạch Bỉnh Thần ngồi cạnh mình cúi đầu, cái nón rộng vành che lại hơn nửa mặt. y thò người ra nhìn, trong giỏ cá Bạch Bỉnh Thần thật sự không có con nào.
Tuy rằng tính tình của Mai Thiều tự do tự tại, thế nhưng tính y xem ra cũng cực kỳ kiên nhẫn, y nhớ mình có thể ngậm cỏ dại ngồi bên bờ sông suốt một chiều, chỉ vì thèm một món canh cá. Bạch Bỉnh Thần thì không như thế, mỗi lần y muốn kéo hắn đi câu cá phải năn nỉ gần nửa ngày trời, bản thân đối phương ngồi ở bên cạnh chưa được bao lâu liền mệt rã rời, giỏ cá mang đến ra sao thì khi đi về cũng y nguyên, ngay cả chút mùi tanh của cá cũng chẳng hề có.
Sau khi sang qua bớt giỏ cá của Bạch Bỉnh Thần, Mai Thiều lại chuẩn bị tiếp tục câu thêm vài con, thầm nghĩ có thể nuôi trong bếp, vài hôm nữa làm món cá sốt chua ngọt.
Bả vai chợt nặng trĩu, Bạch Bỉnh Thần chớp mắt nghiêng đầu tựa trên người y.
Mai Thiều nắm thật chặt cần câu, nhìn thấy cơn mưa phùn bắt đầu có sương mù nhẹ, chợt thở dài.
Suýt chút nữa y có thể đã ảo tưởng ra rằng, bản thân y thật sự đang trải qua tháng ngay rong chơi vui vẻ ở Bạch phủ như lúc xưa.
Dựa vào bộ dạng này, y mới dám tạm thời không nghĩ tới mối hận giữa hai người. Nhưng y cũng thương xót buồn bã phát hiện, những chuyện mình chẳng để tâm năm xưa, nay quả thật chỉ có thể dùng gương mặt của Chu Việt để ôn lại.
Bạch Bỉnh Thần dường như ngủ thiếp đi thật, hơi thở của đối phương dịu nhẹ vang vảng bên tai Mai Thiều. Rốt cuộc y phát hiện ra, quan hệ giữa hắn và Chu Việt thân mật dến như vậy, bản thân y chưa bao giờ nghĩ mình và Bạch Bỉnh Thần ó thể sát đến mức nào. Thì ra cả hai đã cchung đụng như vậy.
Ban đầu chẳng qua y chỉ cảm thấy Bạch Bỉnh Thần chỉ là quan tâm hơi nhiều cùng thường hay bao che cho vị sư đệ này, bây giờ nhìn lại, mọi thời khắc cưng chiều cùng phòng túng, thì ra đều có thể lần theo đó mà dò là ra được chút tình nghĩa thực sự.
Đối phương tựa sát vào bả vai mình, y thầm nghĩ, khoảng cách gần đến nỗi, chỉ cần đưa tay liền có thể bóp chết đối phương.
Sau sự việc ám sát ở Kiến châu, Mai Thiều phái người theo dõi Chu Việt, sau khi biết được hắn vừa ra khỏi Kiến châu liền mất tích, ngay cả Bạch Bỉnh Thần tìm kiếm hắn khắp nơi, y liền rõ chính mình chỉ cần nhân cơ hội này ra tay, sau khi trốn thoát thì người bị truy nã cũng là tên Chu Việt đã sớm mất tích kia.
Sau khi cân nhắc lợi và hại, y lấy tay áo rộng của mình che chắn đưa tay ra.
Người trước mặt y đang ngủ rất nông, hô hấp chậm rãi, đôi mi dài kia che đi chút bầm đen trên mắt, song cũng bật lên nước da trắng bệch của hắn.
Trên mặt hồ mịt mờ hơi nước chảy nổi lên một cơn sóng nhỏ ăn tăn, gió nhẹ thoáng phả vào mặt mang theo sự ẩm ướt lạnh lẽo của cơn mưa, khiến người ta cảm nhận nước và trời như hòa cùng nhau.
Nhìn từ phía xa dưới hồ, thấy hai thân áo tơi tựa vào nhau, cành liểu bên hồ rũ xuống phất phơ, trên đầu cành có bốn, năm chú chim hoàng anh vàng nhạt đang đậu hát líu lo. Dù là người nào, khi nhìn thấy thấy quang cảnh này, e là cũng tặc lưỡi ca tụng.
Mai Thiều dừng lại sửa lại chút tóc đang rối trên trán Bạch Bỉnh Thần. Y lại đột nhiên không nỡ rồi. Không nỡ để cho người này chết một cách sảng khoái dưới cảnh đẹp như vậy.
Một con chim hoàng oanh bay đến đậu trên cần câu của Mai Thiều xoay đầu dùng cặp mắt to tròn đen lay láy nhìn hắn. Khi Bạch Bỉnh Thần tỉnh lại, chính là vừa lúc nhìn thấy mình cùng chú chim đang cặp mặt to cặp mắt nhỏ trừng nhau.
"Câu được cá không?" Khi Bạch Bỉnh Thần chầm chậm thức giấc, hắn cũng không phát hiện ra mình nằm trên vai Mai Thiều có gì sai mà vô cùng tự nhiên mở miệng hỏi dò.
Mai Thiều giật giật cần câu, chú chim hoàng oanh chợt vô cánh bay ra khỏi màn mưa. Y cầm lên vỗ cá trống không đặt lên đùi Bạch Bỉnh Thần để hắn ôm lấy, còn mình thu hai cần câu lại trên trên thanh gỗ xe lăn đẩy Bạch Bỉnh Thần đi trở về: "Hôm nay không may mắn không câu được con nào hết, đêm nay không có canh cá uống rồi."
Bạch Bỉnh Thần lẳng lặng ôm lấy giỏ cá kia, cũng không thèm truy hỏi nguồn gốc của giỏ cá còn lại đâu, sau đó nghe Mai Thiều nói mà chỉ ởm ờ vài tiếng, vừa nghe qua liền biết bản thân hắn đang mất tập trung suy nghĩ gì đó.
Hai cần câu treo trên xe lăng cứ đong đưa qa lại, hệt như nhành liễu đang rũ phất phơ trước gió.
Giỏ cá kia nay đã không còn thứ gì che chắn. Mưa bụi chưa ngớt, cành liễu rũ xuống, chỉ có chú cá chép hoa kia cố sứ ngoi đầu lên vùng vẫy trong giỏ cá đang đậy nắp kín.
"Rầm –" Một thanh âm vang lên, dường như có thứ gì đó ném vào trong hồ làm kinh động chú chim hoàng anh đậu trên cây.
Ăn xong cơm tối, Bạch Bỉnh Thần trở về thư phòng, tiếp tục điêu khắc tượng phật Di Lặc.
Còn hơn hai tháng nữa là đến ngày mừng thọ của Lại bộ thượng thư Tào Bách, thành ra trời vừa sáng hắn liền bắt đầu chuẩn bị quà mừng. Bạch Bỉnh Thần tìm một khối gỗ quý khắc tượng phật tặng cho lão, dù sao trên danh nghĩa, quan hệ của cả hai cũng không phải chỉ là đồng sự.
Năm ngoái, Bạch Bỉnh Thần mới định hôn cùng nhị nữ Lại bộ thượng thư, dự định một hai năm tới chọn ngày lành tháng tốt liền có thể thành hôn.
Tuổi của Bạch Bỉnh Thần vốn không còn nhỏ, bệ hạ cũng từng vô tình đề xuất ra việc kết hôn mấy lần, thế nhưng hắn đều lấy lý do chân của mình mà từ chối. Mãi đến tận khi Lại bộ thượng thư Tào Bách tự mình tới cửa ẩn ý, lão ta bảo rằng nhi nữ của lão đã để ý hắn vào đêm hội Hoa Triêu(*),thành ra cứ ở nhà bát nháo ầm ỹ, rồi liền hỏi hắn có thể nể cái mặt già nua của lão thu nhận con gái lão vào quý phủ hầu hạ.
— Hội Hoa Triêu: ngày trăm hoa đua nở (tương tuyền là ngày 12 tháng 2 hoặc ngày 15 tháng 2 âm lịch là ngày trăm hoa đua nở).
Tào Bách là lão thần trong triều, khi xưa phụ tá Triệu Trinh làm chủ Đông cung, cũng nhờ một tay lão dìu dắt. Hơn nữa từ xưa việc hôn nhân đều là bên nhà trai tới cửa cầu hôn, ít khi nhà gái chủ động, Tào Bách phải hạ bản mặt già nua của mình xuống, danh phận cũng không cần, ngay cả mấy câu như "Vào phủ hầu hạ"cũng có thể nói ra khỏi miệng, thậm chí còn láy lòng lão gia phụ thân nhà hắn.
Hai phe cứ như vậy mà định hôn, Bạch Bỉnh Thần trong lòng tính toán, chiếu theo tình trạng thân thể của mình, kéo dài hai ba năm không chừng chính mình cũng mồ yên mả đẹp, việc hôn nhân cũng không cần tiếp tục, cũng không cần làm lỡ nhân duyên cô nương nhà người ta, là chuyện tốt.
Hắn thay đổi dao khắc, một bên khắc họa tiết hình mây dưới thân gỗ, một bên nghe Giang Diễn ở bên bẩm báo.
"Sau bữa cơm Chu Việt có đi ra hậu viện nơi lão gia chủ ở, nơi đây đang cắt tỉa khóm trúc, cho nên hắn cũng chưa tiến vào mà chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi rời đi.Sau đó hắn ra khỏi phủ đến con phố phía tây xem trò vui, Ninh Khoan cũng theo sát phía sau." Giang Diễn vẫn như cũ bẩm báo lịch trình cả ngày của "Chu Việt" cho Bạch Bỉnh Thần.
Mai Thiều mới vừa vào phủ, Bạch Bỉnh Thần liền phái người chú ý nhất cử nhất động của y, sau đó phát hiện ra ngoại trừ những lúc ở cùng Bạch Bỉnh Thần, thì thời gian còn lại đi loanh quanh trong phủ không làm gì, thành ra Bạch Bỉnh Thần cũng không tìm được mục đích người này hắn đến quý phủ, không thể làm gì khác hơn là trước tiên phái người tiếp tục theo dõi.
"Hôm nay lẽ ra chủ nhân nên dẫn theo ta cùng Ninh Khoan đi theo, chứ không nên một mình cùng hắn tới Tiển nghiên đài."
"Ta chính là muốn thăm dò hắn một chút mà thôi, sự thật ta đã sớm nhận ra hắn chính là Mai Thiều, thế nhưng ngày hôm nay hắn lại không nhân cơ hội kia đụng đến ta, làm ta cảm thấy cực kỳ quái lại." Động tác tay của Bạch Bỉnh Thần chợt ngưng lại, hắn suy tư một lúc, đoạn nói tiếp: "Ta thật sự là không nghĩ ra, đối với hắn mà nói, ngoại trừ mạng của ta, chẳng lẽ hắn còn định lấy thứ gì ở quý phủ hay sao, trừ phi....."
Bạch Bỉnh Thần chợt im lặng, không nói tiếp nữa.
Trừ phi là Hiệp Ân vương muốn lấy gì đó ở Bạch phủ? Nhưng nếu y đã tốn cũng cải trang thành Chu Việt hoàn hảo đến vậy, tại sao lại để lộ sơ hở ở vành tai? Rốt cuộc đối phương là muốn hắn nhận ra hay là không đây?"
"Đoàn xe Hiệp Ân vương mấy ngày nữa thì tới Bình Đô?" Bạch Bỉnh Thần tỉnh táo lại.
"Tầm hai, ba ngày, thực ra vốn có thể tới nhanh hơn, nhưng gần đến Bình Đô càng nhộn nhịp, Hiệp Ân vương lại là người thích náo nhiệt, cho nên không tránh khỏi việc trì hoãn ở trên đường."
Bạch Bỉnh Thần thổi thổi những manh vụn trên tượng gỗ, dường như bởi vì Giang Diễn mà nhớ ra cái gì đó: "Mấy ngày nay ta cấm túc ở phủ quả thật là không chú ý tới, ngày hội luận võ chọn rể của trưởng công chúa Cảnh Hòa cũng sắp bắt đầu, khó trách sao trên đường nhiều người."Hắn chợt đổi đề tài qua chuyện khác: "Gần đây có kẻ nào am hiểu dịch dung vào Bình Đô hay không?"
Hắn mới vừa hỏi xong, Giang Diễn đột nhiên ngẫm lại: "Chủ nhân hoài nghi người dịch dung đến Bạch phủ có liên quan đến chuyện luận võ chọn rể của trưởng công chúa Cảnh Hoà sao?"
Từ xưa đến nay triều đình cùng giang hồ vốn không can thiệp chuyện của nhau, các đời công chúa coi như luận võ chọn rể, cũng chỉ chọn một trong đám người thế gia công tử, có rất ít người thả ra tin tức cho các môn phái trên giang hồ.
Tuy rằng lần này việc trưởng công chúa Cảnh Hoà tổ chức luận võ chọn rể cũng xem là náo nhiệt, không ít người trong giang hồ đều xem buổi tí thí này là cơ hội cho các tiểu bối so tài, cho nên Bình Đô trong lúc này đây người trong khách trạm đều đông như mắc cửi.
"Các môn phái xác định tham gia ở trong tay lễ bộ, nhưng Chu Việt là người tả tướng, chúng ta chỉ có thể ngấm ngầm điều tra trong thành." Giang Diễn nghĩ nghĩ ngợi nói: "Có điều người thực sự tinh thông thứ thuật này chính là Trần gia Lam châu, nhưng mà Trần gia xưa nay không liên can tới triều đình, có lẽ là bọn họ cũng không quan tâm đến buổi tỷ thí này."
"Lam châu?" Bạch Bỉnh Thần nhanh chóng bắt được địa danh này, hắn hơi kinh ngạc.
Hắn nhớ tới Mai Thiều cũng là người Lam Châu, sẽ không trùng hợp đến vậy chứ? Bạch Bỉnh Thần thả tượng gỗ trong tay xuống, khoanh hai tay lại, ngón tay phải cũng nhẹ nhàng vân vê chiếc nhẫn, đây chính là thói quen mỗi khi hắn suy nghĩ chuyện gì đó.
Lúc Mai Thiều tiến vào, Bạch Bỉnh Thần chưa phát hiện ra, đợi khi hắn phản ứng, thì một đường nhân(*) đã được đưa đến trước mặt hắn.
(*) đường nhân: đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn)
Mai Thiều dạo một vòng qua con phố phía tây náo nhiệt nhất kinh thành, khi đi qua một sạp nhỏ chợt thấy người ta làm đường nhân hình con thú vô cùng đẹp, từng đường nét mỏng uốn quanh, chỉ sau chốc lát đã ra được hình thù biến thành một con hổ trông cực kỳ sống động.
"Vị công tử này, mua một thanh đường nhân nha?" Tiểu thương bày sạp kia thấy y cứ nhìn chằm chằm con hổ kia, bận bịu cười tủm tỉm hỏi.
Mai Thiều nhìn chằm chằm con hổ hồi lâu, gương mặt cũng toát ra chút dáng vẻ của thiếu niên.
"Có ngọt không?"
Cái câu hỏi không đầu không đuôi này chọc cho người bán buồn cười, còn tưởng y là công tử nhà ai không rành sự đời, bèn vội vã trả lời: "Ngọt chứ! Sao có thể không ngọt! Trên đoạn đường này gian hàng của ta là ngọt nhất, khiến cho các vị công tử tiểu thư đều vô cùng yêu thích.
Gã quan sát vị công tử trước mặt này, nhìn y có vẻ như đã có con liền thêm một câu: "Công tử muốn mua cho hài tử nhà mình sao? Tiểu công tử nhất định là chúc hổ đi, ngài nhìn con hố này cực kỳ hùng mãnh hệt như tiểu thiếu gia vậy. Ta đoán tiểu thiếu gia chắc cũng được mấy tuổi rồi, đây chính là cái tuổi thích ăn ngọt đó!"
Mai Thiều lộ ra một nụ cười, thầm nghĩ thứ Bạch Bỉnh Thần không thích ăn nhất chính là đồ ngọt, trong lòng đột nhiên nổi lên chút tâm tư muốn chơi xỏ, nếu như hắn ta mãi nhớ những Chu Việt, thì dựa vào gương mặt này, bắt hắn ăn thử đồ ngọt một lần hẳn là có thể nhỉ.
Nghĩ như đây, tâm tình cũng tốt lên. Y sờ trong y phục thế lấy một khối bạc vụn đưa cho gã, sau khi ra hiệu không cần thối liền cầm thanh đường nhân hình con hổ kia rời đi.
Y mua xong cũng không vội vã về phủ, mà cầm đường nhân lại đi vòng hơn nửa con phố, đi tới đài Thanh Loan.
Đài Thanh Loan này chính là võ đài luận võ chọn rể, lúc này sắc trời đã tối, đã sớm không còn ai, thế nhưng thủ vệ xung quanh cảnh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Mai Thiều thấy mình không vào được, cũng không mạnh mẽ xông vào, mà chỉ như vờ đi dạo tới đây, cuối cùng về lại đường cũ trở về Bạch phủ.
Khí trời dần ấm lên, thành đường nhân đi theo Mai Thiều giờ đây đã bắt đầu chảy.
Nhìn thanh đường nhân nhỏ từng giọt nước đường xuống, Bạch Bỉnh Thần nhíu lông mày, lẳng lặng đẩy quyển sách cùng tượng gỗ ra xa.
Mai Thiều híp mắt nhìn dáng vẻ ghét bỏ của đối phương cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, y lại đi lên trước nâng lên, ra hiệu hắn ăn một miếng.
Khiến cho Bạch Bỉnh Thần không thoải mái thực sự chính là cách làm cho y vui vẻ.
Bạch Bỉnh Thần liếc mắt nhìn thanh đường nhân đã chảy nhưng vẫn ngờ ngợ ra hình con hổ kia, vì không muốn nó tiếp tục nhỏ xuống cái bàn gỗ quý hiếm của mình liền ra vẻ miễn cưỡng cắn một ít.
Rất ngọt.
Đường nhân giờ đây không còn giòn nữa, mà mùi vị chỉ là sự ngọt đến ngấy người, cắn xong ngọt đến sợ. Bạch Bỉnh Thần không chút biến sắc cầm lấy chứng trà bên cạnh uống một hớp.
Mai Thiều thu tay về, có chút không hứng lắm.
Dọc theo đường đi, hắn đều nghĩ làm sao lừa gạt Bạch Bỉnh Thần ăn thứ ngọt này, khi tưởng tượng dáng vẻ khổ sở, ghét bỏ của hắn, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
Bây giờ nhìn hắn ăn, chính mình ấy vậy mà chẳng có gì lấy làm vui.
Y muốn gì được đó, suy cho cùng chỉ vì cái bản mặt này thôi. Bạch Bỉnh Thần mà y từng tiếp xúc chưa từng dịu dàng nghe lời như vậy, thứ hắn để lại, chỉ là một bộ dạng quật cường cùng lãnh đạm.
Nhìn tay hắn đeo nhẫn, trên người phủ tầng dịu dàng, trong lòng có người, những chị tiết thay đổi dù rất nhỏ này của hắn khiến cho Mai Thiều cảm thấy chói mắt lại không cam lòng.
Mai Thiều đã từng lấy lý do vì chính mình có tất cả, gia thế hiển hách, gia đình hoà thuận, y xem những chuyện này là hiển nhiên hưởng thụ hạnh phúc đó, cuối cùng chỉ như nắm cát trên tay, một đi không trở lại, làm cho y sao cũng phải bám víu lấy thứ nào khác để cho mình có lý do sống tiếp. Nếu như nói bản thân y thuở thiếu niên là hồ độ động tâm với Bạch Bỉnh Thần, hiện tại trở thành dục vọng muốn hủy diệt đối phương, không muốn hắn sống một đời ăn nhiên vui vẻ như thế. Y muốn nhìn thấy hắn chật vật xin tha, nhìn hắn cuồng loạn, nhìn hắn khóc, nhìn tất cả bộ dạng hắn chưa từng lộ ra trước mặt mình.
Cái tên này hao tâm tổn sức muốn giết y như vậy, sau khi biết được cái chết của mình, thật sự sẽ không có một chút cảm xúc gợn sóng nào sao?
Y không muốn tiếp tục giả bộ thêm nữa, hiện tại y thật sự muốn xé toạt dày vò cái bộ dáng ôn nhu dịu dàng này của đối phương.
"Theo ý sư huynh, Mai Thiều đã chết ở Kiến châu rồi." Y bất thình lình mở miệng.
Tuy rằng trên mặt dịch dung thành dung mạo khác, thế nhưng Mai Thiều chưa từng có cảm giác mình thấp kém cứ hoạch toẹt như vậy mà đem chính bản thân mình nói ra trước mặt người kia, y mím chặt đôi môi, nhìn chằm chặp từng cử chỉ hành động của Bạch Bỉnh Thần, cứ như muốn từ động tác của hắn tìm ra gì đó.
Thậm chí trong lúc này Mai Thiều còn cảm nhận được hệt như một chuyến đi săn vui vẻ, y đang mong đợi Bạch Bỉnh Thần nhận ra mình, nhận ra người cùng hắn tình ý mấy ngày nay không phải Chu Việt, thì sẽ có biểu hiện như thế nào.
"Ừ." Một chữ, nhẹ nhàng bật ra.
Trên mặt Bạch Bỉnh Thần không chút biểu cảm, hắn lại rót thêm một chung trà, động tác không chút chần chờ, ngay cả tay cũng chưa giây nào run lên.
Một chữ này hệt như băng tuyết giữa trời đông giá rét, khiến cho chút hy vọng xa vời của Mai Thiều hoàn toàn bị bại lộ ra. Y cảm nhận được thân thể mình dần trở nên lạnh lẽo, thế nhứng trên mặt vẫn nở một nụ cười thoải mái.
"Ngày mai đi ra ngoài một chút đi, ngươi có muốn đến xem buổi luận võ chọn rể của trưởng công chúa Cảnh Hòa hay không?" Bạch Bỉnh Thần vẫn chu đáo an bài như thế.
"Được chứ, sư huynh!"
Mai Thiều đi ra cửa phòng, nghe thấy thanh âm vui vẻ đáp trả của mình vẫn còn vàng bên trong.
Đường nhân sớm đã chảy gần hết không còn hình dạng gì nữa, Mai Thiều tiện tay vứt trong bụi cỏ. Y nhẹ ngửi đầu ngón tay của chính mình, đúng là rất ngọt.
Vừa dinh dính lại ngọt ngào, dẫu cho căm ghét, lại không cắt đuôi được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.