Có lẽ là mặt trời sưởi đến quá ấm, chỉ sau ngày Mai Thiều vào Bạch phủ, bên ngoài đã bắt đầu tí tách dâng lên một trận mưa phùn.
Nhìn từ bên ngoài, Bạch phủ vốn không thay đổi gì nhiều, thế nhưng khi đi vào mới phát hiện chỗ hành lang, đi từng bước ngắm nhìn lại, thoạt phát hiện bố cục phong cảnh đã sửa sang lại không ít. Phòng Mai Thiều ở vốn cách tòa viện Bạch Bỉnh Thần không xa mấy, chỉ cần lượn đông quanh tây chút thời gian.
Mưa khói mờ mịt, gốc cây lê bên ngoài cũng co rúm lại nghiêng nghiêng ngả ngả. Mai Thiều lúc này ngồi trên thanh lan can trên hành lang, nửa thân thể đều ở bên ngoài, bộ dạng không sợ ướt mưa, tay trái cùng tay phải còn xoay hai cái xúc xắc quăng qua quăng lại chơi đùa.
"Cảm thấy chán sao?"
Bạch Bỉnh Thần ngồi đối diện trên hành lang liếc mắt nhìn bộ dạng mất tập trung của y bèn buông quyển sách trên tay xuống nhẹ giọng hỏi.
Tuy rằng bản thân sớm đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, biết rõ Bạch Bỉnh Thần yêu thích Chu Việt, thế nhưng từ khi y vào Bạch phủ tới nay, nhìn thấy việc hắn để mặc cho chính mình dính sát, chuyện gì cũng tùy ý để y làm, lúc nào cũng quan tâm đến sở thích cùng cố kỵ của mình, y mới phát iện, thật ra khi xưa thứ mà người kia cho y, âu chẳng qua chỉ là chút dịu dàng thoáng qua, mà toàn bộ sự dịu dàng cùng ôn hòa, đều là dành tặng cho Chu Việt.
Y bắt đầu hối hận việc năm đó đã buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khanh/871937/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.