Hôm đó Thẩm Vân Thư hoàn toàn là do đầu óc phát rồ, sau khi bình tĩnh lại, cô hối hận đến mức muốn đâm đầu vào tường, dù cô có vội vàng kết hôn đến mấy cũng không nên tìm anh.
Ngày dương lịch này là Chủ Nhật, Tiểu Tri Ngôn không phải đến trường, cô cũng được nghỉ làm, ấy ngày nay cô bận rộn làm việc, không có thời gian ở bên cậu nhóc. Buổi sáng, cô đưa cậu nhóc đến bờ sông, mặt sông đã đóng băng rất dày. Cô biết cậu nhóc đã muốn trượt băng từ lâu rồi, hôm nay có thể chơi bao lâu tùy thích.
Tiểu Tri Ngôn vui đến phát điên, lúc đầu cần cô đẩy từ phía sau, dần dần, cậu nhóc đã có thể tự mình điều khiển hướng đi. Bây giờ trời vẫn còn sớm, trên sông chỉ có hai cô cháu, Thẩm Vân Thư không cần phải luôn đi theo sau cậu nhóc, cô đứng trên bờ, mắt không rời khỏi cậu nhóc.
Tiểu Tri Ngôn đang trượt rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên nghiêm túc lại. Thẩm Vân Thư nhìn người đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt không đổi nói với Tiểu Tri Ngôn: “Cháu cứ tiếp tục trượt đi, cô nói chuyện với chú Thời Lễ một lát.”
Chu Thời Lễ đưa thứ đang cầm trong tay cho Tiểu Tri Ngôn xem: “Tiểu Tri Ngôn, chú Thời Lễ mang quà đến cho cháu này, món đồ chơi cháu thích nhất.”
Tiểu Tri Ngôn sa sầm mặt, quay đầu đi chỗ khác, nhóc không cần quà của chú ta, chú ta cũng không còn là chú Thời Lễ của nhóc nữa.
Chu Thời Lễ bị đối xử lạnh nhạt cũng không cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653563/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.