Lại nói, sau khi Tống Thế An ở thư phòng “nghiên cứu” xong báu vật gia truyền của tiểu Hoàng đế xong, ham muốn dục vọng bùng cháy lại càng không thể dập tắt được. Quay về phòng ngủ, thấy Tô Đường đang ngồi viết dưới ánh nến, hắn chỉ cảm thấy nàng thật xinh đẹp động lòng người. 
Thứ gì đó ở thân dưới cứng rắn như sắt, đang gào thét điên cuồng, muốn phát tiết. Tống Thế An căng cứng người, cố kìm nén đi vào phòng trong rửa mặt mũi, vừa đi vừa nghĩ: Giờ cũng là qua mười ngày nửa tháng rồi nhỉ?! 
Tô Đường nhìn Tống Thế An đi qua, mày hơi nhíu lại, sao ánh mắt của hắn lại kỳ quái như vậy? Nàng khẽ nhún vai rồi tiếp tục cúi đầu viết lách. 
Lúc này, Tuyên Tử đẩy cửa bước vào, người mặc áo ngủ, trong tay còn ôm chiếc gối nho nhỏ. Nhiều ngày nay cậu vẫn ngủ cùng Tô Đường, chỉ lúc ngủ trưa mới quay về Sướng Tâm cư của mình, vì đã quen chiếc gối nhỏ của cậu, nên lần nào cũng ôm nó đi tới đi lui. 
Nhìn thấy Tô Đường viết chữ bên bàn, Tuyên Tử chạy tới nhìn xem, xem một lúc rồi bĩu môi đầy vẻ xem thường — chữ xấu quá đi mất. 
Tô Đường thấy thế liền vỗ nhẹ vào mông thằng bé, nói: “Lên giường ngủ trước đi, đừng để bị lạnh, ta viết sắp xong rồi.” 
Nghe vậy, Tuyên Tử vui vẻ đi lên giường. 
Khi Tống Thế An từ phòng trong đi ra, Tô Đường cũng đã viết xong tờ danh sách các món điểm tâm, thu dọn một chút rồi đi tắm. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/1945221/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.